Chương trước
Chương sau
Cũng không ai ngờ rằng, Tiêu Hành lại đột nhiên hỏi vậy.
Nhất thời, không khí cũng như ngưng trệ lại, ít nhất, tóc gáy cả người Tần Mộc Mộc đều khẩn trương dựng lên.
“Hửm? Giản Đồng, cô ta nói đúng không?”
Đúng, hoặc là không đúng, một chữ, hoặc là hai chữ.
Tuỳ tiện há miệng một chút là được rồi.
Giản Đồng rõ ràng cảm nhận được tầm mắt Tần Mộc Mộc đang kinh hoàng khẩn trương.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía Tiêu Hành, chầm chậm há miệng, cong môi cười một tiếng “Dĩ nhiên”
Quần áo sau lưng Tần Mộc Mộc bị mồ hôi thấm ướt, cả người như ngồi xe qua núi… Loại cảm giác này, sợ rằng cả đời cô cũng không muốn lặp lại nữa.
Phức tạp nhìn Giản Đồng một cái, người đàn bà kia, lại để cho cô cảm nhận được áp lực vô hình cùng với làm nhục nồng đậm.
Có lẽ, Tần Mộc Mộc cũng không ý thức được, trong lòng cô vô cùng xem thường Giản Đồng, càng xem thường Giản Đồng, mà biểu hiện của Giản Đồng mỗi lần lại càng vượt quá dự tính của cô, nội tâm cô càng vặn vẹo.
Cô lại được người mà cô xem thường, Giản Đồng giúp.
Việc này giống như một thiên tài có IQ 180 được một người ngu ngốc giảng đạo lý, cô chỉ cảm thấy càng thêm tức giận thêm, chứ không phải cảm kích.
“Tiêu tiên sinh, không có gì nữa, tôi đi làm việc trước” Giản Đồng không muốn có quan hệ gì với hoa hoa công tử này, không chỉ bởi vì chuyện của Tần Mộc Mộc, mà là hôm nay, cô đã chỉ còn lại thân xác này thôi.
Giản Đồng xoay người rời đi, Tiêu Hành một mực đưa mắt nhìn bóng lưng Giản Đồng biến mất, lúc này mới lần nữa nhìn về phía Tần Mộc Mộc, đáy mắt thoáng qua chút cười nhạt… Chuyện vừa rồi Tần Mộc Mộc vừa nói, một chút hắn cũng không tin.
Thật sự cho rằng công tử Tiêu gia này chỉ biết ăn chơi đùa giỡn mà không có đầu óc sao?
“Tí nữa có bận gì không?”
Tần Mộc Mộc thụ sủng nhược kinh, Tiêu công tử đang quan tâm cô?
“Không, không bận, hôm nay” thật sự bận, cũng phải là không bận.
Tần Mộc Mộc khẩn trương nắm chặt tay, Tiêu công tử không biết là định…
Lòng cô tràn đầy mong đợi.
Môi mỏng của Tiêu Hành cơ hồ nhếch một chút, ý vị thâm trường nói “Không bận thì tốt” Tay cắm trong túi, lướt qua Tần Mộc Mộc ung dùng rời đi.
Để lại Tần Mộc Mộc mờ mịt, cho nên… Có ý gì?
Đột nhiên hỏi cô có bận hay không, kết quả hỏi một câu rồi liền đi?
Tiêu công tử đây là có ý gì?
Trong lòng Tần Mộc Mộc phảng phất như có cả vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể cứng rắn áp chế tò mò, vận bịu đi làm việc, chẳng qua hôm nay làm việc có chút thất thần.
“Tần Mộc Mộc, tầng 6, phòng bao 603”
Người gọi đưa mâm trái cây trong tay cho Tần Mộc Mộc “Làm việc cho tốt vào”
“Hả? Quản đốc, phòng bao 603 hôm nay không phải là Annie phụ trách sao?”
Quản đốc liếc Tần Mộc Mộc một cái “Có người chỉ định cô đi, nhanh lên. Đừng có lề mề”
“À… à à”

Phòng bao 603.
Tiêu Hành cười giơ ly rượu vang lên, chò mấy người đàn ông trung niên trên ghế salon “Đỗ tổng hôm nay chỉ cần chơi vui vẻ, tôi trả tiền”
Nói xong, một hơi uống hết rượu trong ly, buông ly xuống nói “Giờ tôi còn một ít chuyện cần xử lý, lão gia tử đang ở nhà chờ, Đỗ tổng và mấy vị lão tổng cứ chơi tự nhiên” Hắn còn nói:
“Đỗ tổng thấy cái cửa đó không?”
Tiêu Hành chỉ chỉ cửa phòng bao “Chờ lát nữa, ở cái cửa này sẽ đi vào một vị giai nhân trẻ đẹp, nha đầu này rất thú vị, đối với mấy vị lão tổng Tiêu hành tôi cũng không muốn giấu” Vừa nói hắn vừa hướng về phía Đỗ tổng lộ ra một nụ cười mập mờ mà ai cũng hiểu, lại đụng cánh tay Đỗ tổng:
“Hiểu chưa, Đỗ tổng?”
“Hiểu, hiểu hiểu hiểu” Đỗ tổng kia nhìn phong độ nhẹ nhàng, mang một cái kính, có mấy phần trung niên thân sĩ lịch sự, nhìn có vẻ là người được giáo dưỡng tốt, một người như vậy giờ phút này đang cười một nụ cười mập mờ với Tiêu Hành, tỏ ý ngầm hiểu:
“Khó trách người khác nói, Tiêu gia công tử nhân trung long phượng, quả nhiên không sai”
Đỗ tổng này nói lới nói lui, có một câu việt ngữ phong, Tiêu Hành đối với hắn tỏ ý “Vậy Đỗ tổng với mấy vị lão tổng, ở đây tôi đành xin lỗi tất cả mọi người, nhà có chuyện, đi trước một bước”
Lúc rời đi, Tiêu Hành lại hướng về phía Đỗ tổng cố ý nói “Đỗ tổng, ông yên tâm, chỗ này cứ việc chơi đùa, chút nữa tôi gọi người đưa đồ biểu diễn tới, tôi còn đích thân vì Đỗ tổng mà chọn một nha đầu thú vị, Đỗ tổng cũng đừng phụ ý tốt của tôi”
“Tiêu công tử khách khí rồi”
Tiêu Hành xoay người ra khỏi phòng bao, nhấc chân đi đến chỗ khuất, dựa vào tường rút ra một cây thuốc lá đặt vào môi mỏng, đốt thuốc lên, khói trắng lượn lờ bay lên, liếc chỗ giai nhân mềm mại xuất hiện ở chỗ phòng bao, môi mỏng nhếch lên một độ cong lạnh như băng, con ngươi sâu thẳm lãnh đạm, đưa mắt nhìn giai nhân đang tiến vào phòng bao, tiến vào… Địa ngục.
Tần Mộc Mộc đặt mâm trái cây xuống, chuẩn bị rời đi, cô chẳng qua chỉ là một người phục vụ, cũng không phải là người tiếp khách phòng. Nhưng cô không hề phát hiện, hôm nay người tiếp khách căn bản không ở trong phòng bao này.
Đỗ tổng gọi Tần Mộc Mộc lại “Cô tên gì?”
Tần Mộc Mộc đột nhiên bị hỏi tên, mặc dù có chút thấp thỏm, nhưng vẫn trả lời “Tôi tên Tần Mộc Mộc”
“Tần Mộc Mộc, tên hay”
“Lại đây, ngồi chỗ này” Đỗ tổng ngoắc ngoắc tay.
Tần Mộc Mộc nhất thời cảm thấy bị nhục nhã sâu sắc “Tiên sinh, tôi chỉ là ‘người phục vụ’!”
Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ người phục vụ, chính là hy vọng người khách này có thể nghe hiểu, cô không bồi rượu, nhưng Đỗ tổng cùng mấy lão tổng trong phòng bao, đều là người làm chủ, lúc nãy Tiêu Hành đã tận lực nói về Tần Mộc Mộc, một khắc khi Tần Mộc Mộc đi vào phòng bao, tiềm thức của những người đàn ông trong phòng bao đã sớm coi cô là người đàn bà ‘thú vị’.
Cái thú vị này, có thể là hàm nghĩa bất đồng.
Đỗ tổng không đem sự giãy giụa của Tần Mộc Mộc vào trong mắt, chỉ cho là cô muốn cự còn nghênh, cũng không tức giận, khà khà hoà nhã cười nói “Ngồi xuống, bất kể là ‘người phục vụ hay những thứ khác, làm việc ở Đông Hoàng dù là một nhân viên vệ sinh, cũng phải tuân thủ luật ở đây”
Lời nói này rất bình thường, vừa không làm nhục Tần Mộc mộc, vừa không có thanh lớn nhỏ, Tần Mộc Mộc chỉ có thể cắn răng im hơi lặng tiếng “Tôi thật sự chỉ là một ‘người phục vụ’, không bồi rượu”
Vậy mà, Đỗ tổng nghe xong lời này cùng mấy vị lão tổng tuổi không sai biệt lắm đang ngồi trên salon, nhìn nhau cười, chẳng qua là nụ cười kia, khiến Tần Mộc Mộc cảm thấy có ý nghĩa khác.
“Không kêu cô bồi rượu, rượu chúng tôi tự uống, một cô gái như cô, uống rượu cũng không tốt” Đỗ tổng hoà khí nói xong, một người đàn ông trung niên đầu trọc bên cạnh chen vào, huyên thuyên lảm nhảm một trận, sau đó hai người cùng hắn cũng huyên thiên lảm nhảm một trận, lại thấy người đàn ông trung niên đeo kính lịch sự cùng mấy người kia dùng ngôn ngữ nước hắn trả lời, tự như đang câu thông chuyện gì, sau đó lại cùng vệ sĩ của mình dùng tiếng Quảng nói một đoạn.
Tần Mộc Mộc chợt hiểu ra, nguyên lai người đàn ông trung niên lịch sự đeo mắt kính kia là thương nhân đến từ Hong Kong, mà mấy người đàn ông huyên thuyên kia là thương nhân Nhật Bản.
Một thương nhân Hong Kong, mang ba thương nhân Nhật Bản đến Đông Hoàng?
Tần Mộc Mộc có ngu đi chăng nữa cũng biết loại tình cảnh đi, đi nhanh mới tốt, cô nhấc chân chuẩn bị đi, Đỗ tổng liền cười ha hả nói “Tốt như vậy mà Tần Mộc Mộc tiểu thư lại đi rồi, nhưng mà có người ra sức đề cử Tần Mộc Mộc tiểu thư, nói Tần tiểu thư là một người thú vị đấy”
Vừa nói, thanh âm liền chuyển lạnh “A Bưu, trông chừng Tần tiểu thư thật tốt”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.