"Tôi... đồng ý... để Cố Duật Hoành... rời khỏi đây."
Lời nói vừa dứt, giọt lệ trên khóe mắt Duật Hoành cũng rơi xuống. Anh bây giờ chỉ muốn mắng cho cô gái ngu ngốc này một trận, anh tự thấy mình không xứng đáng để cô làm vậy.
Tên khoa học điên kia vô cùng vui mừng, hắn bật cười sảng khoái trước sự thê lương não nề của cả hai, trong lòng như nở rộ lên hàng ngàn đóa hoa.
Tần Y Nguyệt biết việc này sẽ nguy hiểm cho cô, nhất là đứa con trong bụng. Cô biết, vậy mà cô vẫn chấp nhận hi sinh bản thân mình. Là cô ích kỷ, hay là cô ngu ngốc? Y Nguyệt cười, nụ cười như nói lời tạm biệt với anh, hai gò má đã ửng hồng và ngân ngấn nước mắt.
Cố Duật Hoành giãy giụa trên giường thí nghiệm, cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích cản trở này, những đường gân trên tay do lực gồng mà hằn lên, khuôn mặt anh cũng đỏ ửng và lộ những tia máu hung tợn.
"Tần Y Nguyệt, cô mau tỉnh táo lại! Cố Duật Hoành tôi không cần cô thương hại! Nữ nhân ngu xuẩn nhà cô! Tôi lệnh cho cô thu lại câu nói lúc nãy!"
Nhìn anh quằn quại trong đau khổ, nghe những lời mắng thê lương, cô không cảm thấy đáng ghét nữa. Cô rất vui, vui vì đó là lời mắng, nhưng cũng là sự lo lắng và quan tâm cô. Y Nguyệt vẫn cười, cô nhẹ nhàng bảo anh.
"Được rồi Cố Duật Hoành. Tôi lần này là trả nợ cho những lần anh từng cứu tôi. Tôi không hối hận."
"Cô... cô không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723654/chuong-47.html