Lâm Phiên Phiên vốn không muốn đến chỗ hẹn, nhưng nghĩ lại, lần này ông cụ đến thành phố S, với thân phận của Hạ Danh Đoan thì đương nhiên bắt buộc phải đi theo rồi, cho dù cô ta không chịu đi thì cũng không có lí do để tiếp tục lại nhà họ Sở nữa, chỉ sợ một khoảng thời gian rất lâu nữa bọn họ cũng chẳng thể gặp nhau được, dẫu sao quen nhau và cũng từng giúp đỡ nhau thôi cứ xem như là tạm biệt trước lúc đi vậy, hơn nữa Lâm Phiên Phiên biết nếu Hạ Danh Đoan cứ thế mà đi, cô ta tuyệt đối sẽ không cam tâm, cô cũng lo ngày cuối cùng trước khi đi, Hạ Danh Đoan sẽ làm ra chuyện gì quá kích.
Lúc đến địa điểm mà Hạ Danh Đoan chỉ định, từ xa Lâm Phiên Phiên đã nhìn thấy Hạ Danh Đoan sớm đã đợi mình ở đó, lo lắng đi đi lại lại, dường như tâm trạng rất rối bời.
Vừa thấy Lâm Phiên cuối cùng cũng đến, Hạ Danh Đoan liền vội vàng khẩn thiết chạy lên, rồi lại nhìn ngó xung quanh một cái, sau khi nhiều lần xác nhận là sẽ không có ai thấy cô ta và Lâm Phiên Phiên, cô ta liền dùng sức túm lấy tay Lâm Phiên Phiên, tâm trạng bi thương, vô cùng đáng thương nói: “Tôi biết là cô, là cô bảo Sở Tường Hùng đưa Đoàn đến thành phố S, tại sao, rõ ràng cô biết Đoàn mà rời khỏi nhà họ Sở thì thôi cũng chỉ có thể cùng đi với anh ấy thôi, tại sao, tại sao cô lại phải đuổi tôi đi? Tại sao?”
Bắp tay của Lâm Phiên Phiên bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281184/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.