Chương trước
Chương sau
Mạc Tiểu Vang vừa ra nước ngoài, Lâm Phiên Phiên vẫn luôn chú ý đến cô ta liền biết tin, nhưng cô không hiểu tại sao đột nhiên Mạc Tiểu Vang lại đột nhiên chạy ra nước ngoài là đang toan tính điều gì, nhưng Lâm Phiên Phiên cũng không định tìm hiểu quá nhiều, bởi vì hiện tại Lâm Phiên Phiên còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hôm nay là ngày Sở Tường Hùng chính thức đưa Lâm Phiên Phiên về nhà họ Sở, thế nên Lâm Phiên Phiên thu dọn hành lý, sau đó tìm Phiên Nhàn nhờ cô ấy trông nom Táp Táp, rồi gọi A Tử hỏi tiến độ của vụ kiện giữa Lưu Lâm, Sương Sương và Triệu Dân Thường, sau khi dặn dò một số chuyện mới yên tâm lên xe cùng Sở Tường Hùng đi đến nhà họ Sở.
Trên xe, Sở Tường Hùng dịu dàng ôm eo Lâm Phiên Phiên, để cô thoải mái dựa vào lòng anh, dịu giọng nói: “Đợi lát nữa về đến nhà, em không cần căng thẳng, anh đã nói chuyện với bố anh rồi, ông ấy sẽ không làm khó em nữa, hơn nữa về chuyện bốn năm trước, ông cũng cảm thấy vô cùng hối hận.”
Để Lâm Phiên Phiên có thể thuận lợi bước vào nhà họ Sở, Sở Tường Hùng đã nói chuyện với Sở Quy Thôn một lần tử tế. Từ khi biết chuyện Sở Quy Thôn hại Lâm Phiên Phiên sảy thai bốn năm trước, đã mấy tháng liền anh không thèm để ý đến Sở Quy Thôn, nhưng Lâm Phiên Phiên muốn vào nhà họ Sở thì phải được Sở Quy Thôn đồng ý, vì thế mà Sở Tường Hùng đành phải nhượng bộ trước.
Mới đầu, đương nhiên là Sở Quy Thôn không chịu chấp nhận, ông vẫn luôn coi thường xuất thân của Lâm Phiên Phiên, cho rằng Lâm Phiên Phiên không xứng với con trai mình. Vì thế năm đó ông ta mới có thể lạnh lùng cưỡng ép Lâm Phiên Phiên tiến hành chọc ối dù biết với tình huống của cô việc chọc ối sẽ dẫn đến sảy thai. Nhưng ông ta không ngờ sau khi biết chuyện, phản ứng của Sở Tường Hùng lại mạnh mẽ đến thế, mấy tháng trời không thèm quan tâm đến ông ta, gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta.
Chiến tranh lạnh lâu như thế, Sở Quy Thôn không kiềm được mà cảm thấy hoảng loạn, ông ta chưa bao giờ thừa nhận rằng mình đã làm sai, nhưng nếu vì chuyện này mà dẫn đến quan hệ cha con trở nên căng thẳng như vậy, đây là kết quả mà ông ta chưa bao giờ ngờ đến, nhưng ông ta xưa nay vẫn kiêu ngạo sao chịu hạ giá nhượng bộ cúi đầu trước, Mãi cho đến khi Sở Tường Hùng vì Lâm Phiên Phiên mà đến cầu xin ông ta, mở miệng gọi ông ta là cha một lần nữa, ông ta biết đây chính là cơ hội cuối cùng để cải thiện quan hệ giữa ông ta và Sở Tường Hùng. Thế nên sau khi suy nghĩ, dù ông ta có không muốn cũng chỉ đành gật đầu đồng ý để Sở Tường Hùng đón Lâm Phiên Phiên vào nhà họ Sở lần nữa.
Nghe Sở Tường Hùng giải thích với vẻ lấy lòng, Lâm Phiên Phiên vùi mặt vào lòng anh, khẽ ‘ừ’ một tiếng
Cô biết Sở Tường Hùng nói thể là để làm dịu ân oán giữa cô và Sở Quy Thôn, cô không tin dạng người như Sở Quy Thôn sẽ hối hận, nhưng ở trước mặt Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên cũng không định vạch trần, dù sao Sở Quy Thôn cũng là bố của Sở Tường Hùng, cô không thể để Sở Tường Hùng khó xử được, chí ít cũng không thể ở ngay trước mặt anh.
Chiếc xe ổn định lái đi, lúc đi qua một ngã tư, đột nhiên Lâm Phiên Phiên ngồi dậy khỏi lòng Sở Tường Hùng, nói, “Tài xế, phiền anh đỗ lại ở đằng trước một lát.”
“Sao vậy?”
Sở Tường Hùng hoài nghi hỏi, xe đã dừng lại.
“Tường Hùng, anh xem kìa.”
Lâm Phiên Phiên chỉ vào một cô gái ăn mặc giản dị đứng bên đường.
Cô gái đó chỉ khỏang 22, 23 tuổi, gương mặt xinh xắn, làn da trắng trẻo, nhưng rất gầy, mái tóc dài thẳng đến tận eo, dáng vẻ yếu đuối mong manh khiến người ta mới nhìn thôi liền sinh lòng thương cảm.
Sở Tường Hùng đưa mắt nhìn cô ta, hàng lông mày của anh thoáng cau lại, nói: “Trông cô ta có hơi quen quen…”
Nhưng anh lại không nhớ ra cô ta là ai.
“Cô ta chính là Hạ Danh Đoan, chính là người hầu hạ ông nội trước đây, hơn nữa còn nảy sinh tình yêu vượt tuổi tác với ông nội đó.”
Lâm Phiên Phiên giải thích, bản thân cô cũng không kìm được mà nhìn Hạ Danh Đoan đứng bên đường vài lần, rửa sạch lớp hóa trang như ăn xin năm đó, so với bốn năm trước thì Hạ Danh Đoan cũng không thay đổi nhiều, chỉ là càng lớn cô ta lại càng có vẻ đáng yêu.
“Đúng là cô ta.”
Được Lâm Phiên Phiên nhắc, Sở Tường Hùng lập tức nhận ra, ngay sau đó anh kinh ngạc nói, “Chẳng phải là cô ta bị điên sao?”
“Điên cũng có thể khỏi mà, trước kia chẳng phải em cũng thế hay sao?”
Lâm Phiên Phiên thoáng cụp mắt xuống nói: “Lần trước sau khi gặp ông nội, em vẫn rất buồn, luôn cảm thấy bên cạnh không không có ai chăm sóc nên đã nhờ người hỏi thăm tình hình của Hạ Danh Đoan, hóa ra cô ấy đã sớm hết điên từ một năm trước, chỉ là bố mẹ anh không muốn gặp cô ấy, không cho phép cô ấy bước chân vào nhà họ Sở nhưng cô ấy vẫn luôn lo lắng về ông nội, người em nhờ vừa tìm thấy Hạ Danh Đoan, cô ấy liền lập tức đồng ý quay về nhà họ Sở chăm sóc ông nội, thật sự là rất có tình nghĩa, mà ông nội cũng rất cần một người ở bên chăm sóc ông, Tường Hùng, anh không trách em tự ý làm chuyện này chứ?”
Nói rồi Lâm Phiên Phiên liền mở to mắt nhìn Sở Tường Hùng với vẻ cẩn thận, trong lòng lại thầm nói xin lỗi.
Không phải cô không muốn nói thật với anh, mà chân tướng đằng sau chuyện này quá tối tăm, hơn nữa còn liên quan đến Sở Quy Thôn và Hứa Bành.
Năm đó bọn họ cùng nhau hãm hại Hạ Danh Đoan và ông nội, cùng với con của bọn họ, bày đủ trò khiến người khác phải sôi máu. Nếu như để Sở Tường Hùng biết bố mẹ mình như thế không biết anh sẽ buồn đến mức nào nữa, sai lầm mà bọn họ gây ra không cần thiết phải để Sở Tường Hùng gánh chịu, cho nên Lâm Phiên Phiên thà giấu Sở Tường Hùng sự thật, cho dù cô cũng căm hận Sở Quy Thôn và Hứa Bành, hận đến mức chỉ muốn tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn thấy bộ mặt độc ác của bọn họ, nhưng tất cả mọi người không bao gồm cả Sở Tường Hùng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.