Sự sợ hãi bất an trong lòng khiến Mạc Tiểu Vang cả đêm không thể ngủ được, sáng sớm liền dậy đi bệnh viện, lúc có kết quả xét nghiệm, cầm tờ kết quả trên tay mà Mạc Tiểu Vang như mất hồn mất vía, cô ta đứng trong hành lang sơn trắng mà cảm thấy cả thế giới này cũng biến thành màu trắng.
“Tại sao… tại sao…tại sao lại như thế này… a…”
Gương mặt Mạc Tiểu Vang xám xịt, lẩm bà lẩm bẩm, cuối cùng biến thành một tiếng hét thê lương, cô ta phát cuồng lao ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài, mặt trời rực rỡ đến mức chói mắt, Mạc Tiểu Vang thất thểu lao ra con đường lớn đầy xe cộ qua lại, chưa bao giờ cuộc sống của cô ta tràn đầy tuyệt vọng và khủng hoảng như lúc này.
Đầu óc Mạc Tiểu Vang trông rỗng, khi ý thức của cô ta quay về từng chút từng chút một, đôi mắt trống rỗng của cô ta chất chứa nỗi oán hận đến cùng cực. Mạc Tiểu Vang bò dậy sau đó chạy về phía bệnh viện Tiên Phong như thể phát điên, cô ta lao thẳng vào phòng làm việc giám đốc bệnh viện của Hứa Thịnh.
Khi Mạc Tiểu Vang đá tung cửa phòng làm việc của Hứa Thịnh, anh ta đang vùi đầu xử lý giấy tờ, thấy Mạc Tiểu Vang quần áo xộc xệch tóc tai bù xù đột nhiên xông vào phòng làm việc của mình, vầng trán xinh đẹp như con gái của anh ta cau lại không vui.
“Cô còn đến làm gì nữa, tôi đã sớm nói với cô rồi đừng có đến làm phiền tôi…”
Hứa Thịnh đẩy tập văn kiện trước mặt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281166/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.