Lâm Phiên Phiên vừa nghe, không khỏi nổi giận: “Tiểu Trạc năm nay mới ba tuổi rưỡi, đợi con bé lớn thì cậu cũng đã thành bà già rồi, nửa đời người cứ lãng phí vậy sao, tôi không đồng ý, tuyệt đối không cho phép.”
Sương Sương chỉ nhìn mà không nói với Lâm Phiên Phiên, bốn năm không gặp, Lâm Phiên Phiên thay đổi rồi, những câu nói này nếu như là trước đây thì tuyệt đối không nói ra từ miệng Lâm Phiên Phiên, thế nhưng cô không phản kháng, tiếc rằng điểm yếu của cô nằm trong tay Triệu Dân Thường, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho nên, dù Lâm Phiên Phiên có thể giúp cô, cô cũng không dám bỏ đi.
Lâm Phiên Phiên lại càng không biết, Sương Sương giấu cô một vài chuyện, đang định nói tiếp thì xe đã tới bệnh viện, nên cũng đành tạm ngừng.
Hai người đi vào viện, Tiểu Trạc vẫn còn trong phòng phẫu thuật, cô giáo chủ nhiệm trường mầm non đang lo sợ trông chừng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy Sương Sương tới, sợ hãi kể từ đầu đến đuôi chuyện Tiểu Trạc trèo cây kết quả là bị ngã gãy tay, rồi mượn cớ đi vệ sinh đi mất.
Mặc dù Tiểu Trạc không phải do mình sinh ra, nhưng từ khi Tiểu Trạc sinh ra, Sương Sương ngày đêm chăm sóc con bé, không phải con mình sinh ra nhưng lại còn thân hơn thế.
Lúc Sương Sương đang khóc đứng ngoài phòng phẫu thuật, một bóng hình cao ráo tựa như cơn gió từ hành lang xông tới, không nói lời nào hung hăng tát Sương Sương một cái “bốp”.
Sương Sương đang đau lòng, sơ suất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281043/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.