Mặt trời lên cao, nắng chói chang!
Lúc Lâm Phiên Phiên tỉnh lại đã là giữa trưa.
Không biết từ lúc nào đã có người đặt cô lên giường bệnh, bên giường cô, ngoài Sở Tường Hùng mà tối qua cô chờ cả đêm ra, còn có Sương Sương, Sở Mộng, Hàn Phiêu, và cả ông Lâm, bà Lâm.
Nhìn thấy ông Lâm, bà Lâm, Lâm Phiên Phiên mới giật mình nhớ ra, hôm nay là ngày tổ chức lễ đính hôn của cô với Sở Tường Hùng, vì vậy ông bà Lâm mới từ quê lên đây, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong bệnh viện.
Thấy Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người đều mừng rỡ vây quanh cô.
Sau khi Lâm Phiên Phiên tỉnh lại, cô luôn nhìn Sở Tường Hùng không chớp mắt, nhưng ánh mắt lại trống rỗng và vô thần.
Mọi người nhìn thấy thế lại lo lắng cho tình trạng Tiên Phong của cô.
Sở Tường Hùng càng quặn đau, hai tay xoa khuôn mặt trắng bệch của Lâm Phiên Phiên đầy yêu thương, đau lòng nói: "Em yêu, em làm sao vậy, nếu có chỗ nào không khỏe thì cứ nói."
Lâm Phiên Phiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Sở Tường Hùng đang ở trước mặt mình, ánh mắt càng ngày càng sáng, nhưng cũng càng lạnh lẽo, một lúc lâu, mới khó khăn nói thành tiếng: "Con... mất rồi!"
Ngực Sở Tường Hùng nhói đau, giọng anh càng dịu dàng: "Anh biết, anh biết cả rồi, thai nhi luôn không khỏe mạnh. Cái thai bị mất không phải lỗi của em, em đừng quá đau lòng, chúng ta vẫn có thể có con mà."
Lúc anh rời khỏi khách sạn vội vàng về nhà thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281001/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.