“Phiên Phiên, con đừng khuyên bố nữa, hôm nay bố nhất định phải ly hôn với bà ta, bố thật sự thật sự là không còn cách nào có thể tiếp tục chung sống với bà ta được nữa, bây giờ đến nhìn bà ta một cái bố cũng đã buồn nôn, nếu cuộc hôn nhân này còn kéo dài thì cuộc sống của bố không còn ý nghĩa gì nữa.”
Khuôn mặt ông Lâm tràn đầy nỗi căm giận, khẩu khí vô cùng kiên quyết mà trước nay chưa từng có, một người nhu nhược đến hơn nửa đời người, cuối cùng sau khi con gái suýt chút nữa bị người ta hãm hại, thì lần đầu tiên bùng phát lên.
Những năm nay ông Lâm sống trong cảnh rày la, chửi bới của bà Lâm như thế nào, phận làm con gái như Lâm Phiên Phiên là ngườ hiểu rõ nhất, chính vì vậy lúc này, cô có thể hiểu được nỗi khổ và bi thương trong lòng bố, Lâm Phiên Phiên nở nụ cười đau xót, nói: “ bố à, bố muốn li hôn thì cứ việc li hôn đi, con gái mãi mãi đứng về phía bố, nhưng bố đừng tức giận nữa, sức khỏe không tốt thì làm sao đến được cục dân chính đây?”
Vừa nghe câu nói đó, mấy bà thím nhiều chuyện trong thôn không khỏi kinh ngạc, bố mẹ cãi nhau đòi li hôn, phận làm con gái không những không khuyên ngăn mà trái lại còn đứng một bên ra sức ủng hộ, đây là phản ứng và hành động cần có của một người con gái sao?
Bà Lâm càng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên một lúc lâu, dường như không dám tin những lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1280939/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.