Chương trước
Chương sau
Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn Ninh Đà Đức – kẻ bị đánh đến không nhìn ra khuôn mặt kia, trên khuôn mặt béo bị đánh đến biến dạng này, cô đã chẳng thể nhìn thấy chút bóng dáng nào của cậu bạn đáng yêu ngày xưa, quay đầu, cô nhìn về phía ánh nắng rực rỡ bên ngoài, giọng nói lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Đưa cậu ta về nhà em, trị thương cho cậu ta, rồi…báo cảnh sát!”
Không phải cô ác, chỉ là cuộc sống vốn rất tàn nhẫn, từ giờ về sau, cô sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.
Người làm sai, thì phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Nhất định phải tự chịu hậu quả!
“Đừng, đừng mà, Lâm Phiên Phiên đừng mà, xin cô đừng làm thế, huhu, tôi không muốn ngồi tù, không muốn…”
Ninh Đà Đức nằm trên sàn nhà nghe thế, sắc mặt lập tức trắng bệch mà gào khóc.
Sở Tường Hùng hơi kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên, trong lòng anh, Lâm Phiên Phiên luôn là một cô gái dịu dàng tốt bụng, cô luôn khoan dung, độ lượng, chẳng hề so đo trước sai lầm của người khác, thế nhưng lần này, sự lạnh lùng quả quyết của Lâm Phiên Phiên khiến Sở Tường Hùng vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng, Lâm Phiên Phiên phân rõ thiện ác như thế, lại mang một vẻ đẹp động lòng người, khiến anh chẳng thể rời mắt.
Vì thế, Sở Tường Hùng liền tìm bừa một mảnh vải, nhét vào mồm Ninh Đà Đức, sau đó liền tháo dây thừng trên tay hắn ta, sau đó như dắt chó mà dắt Ninh Đà Đức đến nhà Lâm Phiên Phiên.
Dọc đường đi, lập tức thu hút sự hiếu kì của mọi người trong thôn, mấy bà cô thích tám chuyện đều vội đi theo Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên.
Khi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng trở về nhà, thì trong nhà cũng vô cùng hỗn loạn, bố cô đang vô cùng thô bạo mà túm tóc mẹ cô, bạo lực mà kéo ra ngoài, tiếng quát mắng tức giận vang lên khắp sân.
“Mụ già đáng chết này, sao mày dám làm cái chuyện trời đất không tha đấy với Phiên Phiên, may là Sở Tường Hùng đúng lúc xuất hiện ngăn cản, nếu không Phiên Phiên mà xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ giết mày. Mấy năm nay dù mày làm chuyện gì quá đáng, tao đều chẳng hề tính toán, nên mày xem tao như con mèo bệnh thật hả, lần này, tao sẽ không tha thứ cho mày đâu, tạo chịu mày đủ rồi, cuộc sống thế này không sống nổi nữa, mày đi đi cho tao, đi với tao đến cục dân chính, ông đây muốn ly hôn, cho dù già có sống một mình cô quạnh thì tao cũng không muốn sống với cái người ác độc mất nhân tính thế này.”
Bà Lâm bị ông Lâm túm tóc, cả người bị kéo lê trên mặt đất, không hề có sức chống trả, nhưng bà không chịu đi cục dân chính, thế nên vừa khóc vừa la, ấm thanh tựa như heo bị cắt tiết: “Không, tôi không ly hôn, lão già kia mau buông ra, đau quá, lão già chết tiết, không biết xấu hổ hay sao mà từng này tuổi còn đòi ly hôn, da đầu tôi sắp bị xé nát rồi, đau quá…”
Tối qua lúc Sở Tường Hùng đột nhiệt xuất hiện, bà Lâm biết ngay là bản thân thất bại rồi, chuyện đã bại lộ nên bản thân sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nề, ý nghĩ đầu tiên của bà là trốn, nhưng bà một người phụ nữ nhà quê, trốn đi đâu cho được?
Có lẽ chỉ có thể đến thành phố B tìm Lâm Tinh Tinh, nhưng mà Sở Tường Hùng lại là thị trưởng ở đấy, thế thì đâu còn gọi là trốn mà là dâng tận miệng sói rồi.
Nghĩ mãi, bà Lâm cũng quyết không trốn nữa, bà nghĩ, dù sao thì giờ mình cũng là mẹ của Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên còn là đứa dễ mềm lòng, có khi bà chỉ cần cúi đầu nói ngọt vài câu, Lâm Phiên Phiên mềm lòng sẽ chẳng truy cứu nữa.
Nhưng mà trước hết, bà phải làm sao để khiến ông Lâm nguôi giận, chứ không lúc đấy ông ta không những không tha thứ, mà còn kêu Lâm Phiên Phiên truy cứu trách nhiệm thì mọi chuyện sẽ không đơn giản, vì thế, khi cùng ông Lâm lên giường đi ngủ, bà Lâm liền nhăn nhó tránh nặng tìm nhẹ mà nói về việc lừa Lâm Phiên Phiên vào phòng Ninh Đà Đức với ông.
Vốn bà nghĩ ông Lâm quá lắm tức giận mắng bà vài câu thôi, sau đó, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng ai ngờ ông Lâm nghe xong, đột nhiên thay đổi hoàn toàn, không những lần đầu ra tay đánh bà, mà còn kiên quyết đòi li hôn.
Mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà Lâm, bà đã cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng, sụp đổ, trừ việc thà chết không chịu ra ngoài, bà đã chẳng còn cách nào.
Vì thế, khi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cùng những người trong thôn đi theo họ đến nơi, liền nhìn thấy hình ảnh ông Lâm kéo lê bà Lâm mà bà Lâm lại nhất quyết không đi.
Vừa nhìn Lâm Phiên Phiên liền hiểu, chắc là bố mình biết chuyện mẹ đã làm, nên đang thay cô trút giận.
“Bố, bố mau dừng tay lại đi.”
Lâm Phiên Phiên vội vã xông tới: “Bố bố đừng tức giận như vậy nữa, Tường Hùng đã đúng lúc đến cứu con, con không sao, lần trước xuất viện bác sĩ dặn rồi, sức khỏe bố không như trước nữa, không thể nổi giận đâu, bố!”
Khi nhìn thấy bố đang đánh mẹ mình, thì ý nghĩ đầu tiên trong ý thức của cô không phải lo lắng mẹ mình có bị thương không, mà là lo lắng bố sẽ vì tức giận mà làm hại đến sức khỏe.
Có lẽ ngay cả Lâm Phiên Phiên cũng không nhận ra rằng, trong lòng cô, bố mình luôn quan trọng hơn là mẹ, đương nhiên khuynh hướng này cũng vì mẹ cô những năm nay đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.