Chứng kiến cảnh tượng này, Ninh Đà Đức hoàn toàn sụp đổ, sợ hãi lắc đầu liên tục, giọng khàn khàn: “Cậu điên rồi, cậu thực sự điên rồi, đừng, cậu đừng làm tổn thương bản thân nữa, cứ như thế, cậu sẽ mất máu mà chết, tôi sẽ không động vào cậu đâu, tôi thật sự sẽ không động vào cậu...”
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ.... tin cậu sao?”
Mất quá nhiều máu khiến cho Lâm Phiên Phiên bắt đầu chóng mặt, nhưng cô vẫn một mực mở to mắt, không ngừng cảnh giác nhìn Ninh Đà Đức, nở một nụ cười thê lương, thất vọng lắc đầu, rít lên: “Tôi từng tin tưởng cậu như vậy, tôi từng tin tưởng mọi người trên thế giới này, vậy mà... cuối cùng tôi lại rơi vào hoàn cảnh như thế nào, mấy người... không phải là người, đều không phải là người...”
Tỉnh táo không lâu, khi ý thức càng lúccàng mơ hồ, Lâm Phiên Phiên vẫn giơ con dao trong tay lên, tư thế chuẩn bị lại đâm mình một nhát.
Chính vào lúc đó, một âm thanh mạnh vang lên, cửa của căn phòng ngủ bỗng bị ai đó từ ngoài đạp mở tung ra, Lâm Phiên Phiên nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng sau đó, cô bị kéo vào trong lồng ngực ấm ấp và quen thuộc, nhịp thở xót thương, còn bên tai truyền đến tiếng kêu gào thâm tình lại đau xót chân thực đến lạ.
“Em yêu, em yêu, em yêu...”
Sở Tường Hùng ôm chặt Lâm Phiên Phiên, hét lên từng từ, làm cho người ta đau lòng, “Sao em ngốc vậy, sao em lại đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế, em yêu.... Hứa Thịnh, mau xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1280934/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.