Thấy Lâm Phiên Phiên cầm con dao sắc nhọn sáng lấp lánh, Ninh Đà Đức rất sốc, mặt biến sắc, rồi bỗng nhiên cười: “Lâm Phiên Phiên, người khác không hiểu cậu, nhưng tôi thì lại hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn cậu luôn lương thiện đến con kiến còn không nỡ dẫm chết, thì làm sao cậu dám giết người cơ chứ!”
Vừa nói, vừa tiến gần về phía Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên hai mắt đỏ ửng, cắn môi: “Tên béo, đây là lần cuối cùng tôi gọi cậu là tên béo, kể từ giây phút này tình nghĩa lúc nhỏ giữa tôi và cậu coi như cắt đứt! Đừng nói như thể cậu rất hiểu tôi, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn tiến thêm một bước, tôi sẽ ra tay thật đấy, bởi vì hành vi của cậu bây giờ chính là loại cưỡng hiếp vô nhân tính, tôi giết cậu chỉ là phòng vệ chính đáng, tôi sẽ không vì chuyện này mà phạm tội phải ngồi tù đâu, nhưng ngược lại, khi cậu chết, danh tiếng bê bối, còn bố mẹ cậu sẽ bị người khác coi thường, đúng rồi, tôi nhớ là bố mẹ cậu chỉ có mình cậu nối dõi tông đường, cậu nói xem nếu cậu chết, có khi nào họ nghĩ không thông cũng đi theo cậu luôn không?”
Cuối cùng Ninh Đà Đức cũng bị lay động, lùi lại một bước, do dự không dám tiến về phía trước, không phải vì những lời Lâm Phiên Phiên nói, mà là vì biểu cảm và ánh mắt của Lâm Phiên Phiên lúc này, thật lạnh lùng, thật tàn nhẫn, đó là biểu hiện của việc hoàn toàn xem cái chết như không, hơn nữa còn là sự điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1280933/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.