“ bà....”. Tịch Húc Diệu cứng họng không nói được gì.
“ hức... dì à, có phải dì trách con không?, nếu là con gây làm dì cảm thấy khó xử như thế vậy thì con sẽ đi...con...”.
Tịch Điềm Điềm bên cạnh lúc này đột nhiên chen vào nói, dáng vẻ rất tội nghiệp đáng thương, cô ngồi bên cạnh tự dưng rất muốn cười.
Ba cô nghe nữ chính nói vậy liền dùng ánh mắt “ con gái thật hiểu chuyện” nhìn Tịch Điềm Điềm:” con... con đừng như thế”.
“ ba à... hức...”.
Mẹ cô chắc là đã xe,m kịch xong, bà nói:” diễn xong rồi sao, tôi cũng không phải đuổi mấy người ra khỏi nhà mà, tôi chính là người mới ra khỏi nhà đây này”.
“ bà... bà còn có lương tri của một người mẹ không?”.
Phượng Vũ vân nhún vai:” đương nhiên, vì vậy nên tôi mới dẫn theo con gái đi theo này, tôi nhắc cho ông nhớ, tôi chỉ có một đứa con gái mà thôi, tuyệt đối không có đứa thứ hai”.
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Cũng vừa vặn Tịch Húc Sâm vào cửa, cô nhìn thấy anh xuất hiện trong nhà rất ngạc nhiên, cô dặn anh là đến thì gọi cho cô cơ mà, nhưng mà không sao, đứng chờ hay bước vào đều được cả.
Tịch Hân Nghiêng thấy anh thì vui vẻ chạy đến:” chú ơi ~”.
Vẻ mặt anh dịu xuống nhìn cô.
Tịch Húc Diệu đang đau đầu không biết phải khuyên can làm sao, lần này thấy Tịch Húc Sâm đến thì mừng rỡ nói:” em trai, em mau mau giúp anh khuyên chị dâu của em đừng rời đi giúp anh được không?”.
Phượng Vũ vân mỉa mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/221894/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.