Tịch Hân Nghiêng đá đá chân, khẽ đáp một cái, cô hiện tại bí từ, định chỉ chào anh một tiếng thôi, tính bảo anh mau chuẩn bị ăn cơm tối đi, ai dè vừa nghe thấy giọng anh liền quên mất cái gì gọi là bảo mật, tâm tư muốn chia sẻ toàn bộ câu chuyện kỳ thú với anh bỗng nhiên bột phát, nói ra không ngừng, cô muốn kể cho anh nghe chuyện vừa rồi gặp Tịch Điềm Điềm dưới bếp.
Cho dù cô có nói gì anh đều mang tâm tư lắng nghe, dù đó chỉ là chuyện vô nghĩa anh đều mang tâm tư chuyên chú để lắng nghe cô, ai bảo anh yêu cô làm gì...
“ tối nay mẹ cháu bảo sẽ rời đi, không biết phản ứng ba cháu sẽ ra sao, có khi nào sẽ tức giận hay không?, vì chuyện này ba cháu vẫn chưa có biết”. Cô tò mò hỏi.
Anh im lặng một chút như suy nghĩ rồi từ từ nói ra một câu:” có cần lát nữa chú đến nhà hay không?”.
Tịch Hân Nghiêng đương nhiên muốn rồi, chỉ là sợ Tịch Húc Diệu giận lâu sang cho anh:” không cần ạ, chỉ là...... tối nay không biết có thể ăn cơm hay không, hay là chú cháu mình đi ăn tối đi?”.
“ được”.
Cô vui vẻ:” thật tốt quá!”.
“ừ”.
“ vậy chú đến thì gọi cháu nhé” cô háo hức, anh khẽ đáp ứng.
Cô tự nhiên muốn làm nũng một chút với anh quá đi, Tịch Hân Nghiêng đảo mắt, nhỏ giọng gọi:” chú út ~”.
“ ừ”.
Tính cách của anh vốn như thế, cô cũng không vì trở ngại này mà im miệng, cô tiếp tục nói:” ba không thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/221893/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.