Chương trước
Chương sau
Gì?.... anh vừa nói cái gì?....
Tịch Hân Nghiêng tưởng chừng mình đang nghe lầm.
Trời ơi nam phản diện của cô, cô không biết là anh bình thường im lặng nhưng mà đến lúc thốt ra lời lẽ lại làm người khác nghe sốc đến cực điểm.
Đừng nói nữa, cô sẽ đỏ mặt đến chết mất.
"... ha ha... nghe lầm, nhất định là nghe lầm...". Cô tự biện giải cho mình.
" không có nghe lầm, đó chính là lời tôi nói". Anh nhìn cô:" có cần tôi nhắc lại không?".
Tịch Hân Nghiêng vội vàng xua tay bảo không cần, đùa cái gì thế lời lẽ như thế này mà cũng có thể nhắc lại được sao?.
Cô không đủ tự tin mà nghe anh nói lần thứ hai đâu.
"  Vậy thì em nên suy nghĩ thật kỹ càng ". Anh hạ tối hậu thư cho cô.
Cô nghe xong, trong lòng lại bĩu môi:" nói nghe hay lắm, dù suy nghĩ kỹ càng đến đâu thì cuối cùng cũng bị anh làm mà thôi, có gì khác nhau sao?".
Tịch Húc Sâm nghe được cô nói thầm như thế im lặng, quay sang hướng khác lén nhịn cười.
Lâu rồi anh không có thoải mái như vậy, thật muốn duy trì bầu không khí này đến cuối đời.
Anh muốn như vậy nhưng thực chất cô lại không muốn duy trì nó tí nào, người bị hại là cô đó....
Cô từ chối cho ý kiến, một mực ngồi ngoan ngoãn bên ghế lái phụ. Theo anh về nhà.
Hôm qua đến giờ không gặp mèo ú, cô rất nhớ nó, xuống xe liền ôm nó nựng một phen, trong lòng cô bây giờ đang rất áy náy, bởi vì hôm qua say rượu mà bỏ rơi đứa con mập ú của cô ở lại bên ngoài.
Cô thật vô trách nhiệm mà.... Lần sau sẽ không như thế.... cô hứa.
Vừa vào nhà liền chui rúc vào phòng. Đơn giản là không dám nhìn mặt Tịch Húc Sâm.
Anh cũng hiểu ý, làm cơm tối rồi dọn lên, đem đặt trước cửa phòng của cô, gõ cửa để cô ra lấy.
Sau đó, ngày hôm sau anh lại đem chén đũa của cô để ngoài phòng đem đi dọn.
Về chuyện này, anh cảm thấy rất mới lạ và thú vị, Tịch Húc Sâm cũng chiều theo cô chơi một thời gian.
Anh có cảm giác như mình đang nuôi hamster, cho thật nhiều thức ăn rồi nuôi đến mập ú.
Chuyện hằng ngày diễn ra y hệt như thế, buổi sáng, anh sẽ đưa cô đến trường, còn mình thì đến công ty, buổi chiều thì từ công ty chạy đến trường đón cô trở về.
Bầu không khí bàn cơm cũng diễn ra thật khó nói, nhưng mà Tịch Húc Sâm càng chơi càng vui vẻ.
Cứ thế cho đến khi chạm chót thời gian gia hạn.
Tịch Hân Nghiêng càng ngày càng nóng nảy... Làm sao bây giờ?... nói đồng ý hay là nói do anh ép cô nên cô mới đồng ý.
Cô áp mặt vào tường, chọn kiểu nào thì cũng vẫn là mình đồng ý mà thôi, lại rất có khí chất thiếu bạn trai??.
Cô sẽ không tự nhận rằng mình rất khao khát có bạn trai đâu.
Cô trở mình, cô được nhà trường cho nghỉ mấy ngày để chuẩn bị kỳ thi sắp tới, cùng lúc hôm nay buổi chiều cô có cuộc hẹn đi shopping với mẹ cô, một lúc nữa, sẽ xuất phát.
Tịch Hân Nghiêng bây giờ có thói quen đi đâu cũng sẽ trình báo cho Tịch Húc Sâm, vì vậy tối hôm qua. Cô đã nói chuyện này với anh.
Không phải là mặt đối mặt nói chuyện mà nhắn tin bằng điện thoại cho nhau, Cô tự cảm thấy hai người cũng thật rãnh rỗi, từ phòng bên đây đến phòng bên kia chỉ cách nhau mấy bước chân cũng sử dụng điện thoại để nói chuyện.
Hết cách, cô vẫn còn đang giãy dụa trước thời khắc sinh tử của mình. Còn 8 tiếng nữa mới đến kỳ hẹn anh đặt ra cho cô.
Vẫn còn 8 tiếng.
Mấy ngày nay cô không đi học, anh cũng không đến công ty, dọn hết công việc đem về nhà xử lý.
Hiện tại cô biết Tịch Húc Sâm đang ở trong thư phòng, Cô lên lén mở cửa, ngó nhìn xung quanh, nhìn căn nhà không có một bóng người, sau đó mới đi chân trần, tay cầm giầy rón rén bước xuống lầu.
Thật giống như đang chơi trò chơi vụng trộm. Cô nghĩ đến đây liền nổi da gà.
Đi ra đến cửa nhà bình an vô sự, vẫn không để Tịch Húc Sâm phát hiện ra, Tịch Hân Nghiêng thầm cao hứng, cảm giác mình có được một chút thành tựu.
Cô ưỡn lưng, mang giầy, chỉnh lại túi xách, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Khi cô vừa đi xong, Tịch Húc Sâm từ góc cầu thang bước ra, nhìn về hướng cô vừa đi tất chăm chú.
Quay lại với Tịch Hân Nghiêng, Cô bước xuống lầu thì liền thấy chiếc  xe của Phượng Vũ Vân đỗ ở dưới, bà đang đeo mắt kính ngồi ở ghế lái, mở kính xe vẫy tay với cô.
" Con gái, cả tuần rồi không gặp con, thật nhớ con quá đi". Phượng Vũ Vân sến súa nói.
Đối với Phượng Vũ Vân thì cô chỉ có thể hùa theo, cười ha ha:" Cả tuần rồi cũng không thấy mẹ,  càng xinh đẹp ra".
Phụ nữ ai mà không muốn mình được khen xinh đẹp, cô vừa nói xong bà liền vỗ mặt mình, soi kính qua lại rồi cười lớn rất khoái chí:" thật không?, Mẹ con đã đi chăm sóc da cả tuần nay đó".
" Thật chứ! Bây giờ con với mẹ đi chung với nhau, người ta sẽ hiểu nhầm là hai chị em chứ không phải là hai mẹ con đâu".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.