Tịch Húc Sâm cười khẩy trong lòng, lúc này không chùng bước mà nói tiếp:" Con thấy cô ấy ra ngoài ở cũng giống như nhau thôi, vì sao ngài lại muốn giữ cô ấy lại?". Anh đăm chiêu:"hay ngài muốn gắn bó quan hệ tình chị em giữa con ruột và con riêng?".
Anh hỏi, đoán ra được mục đích của ông cụ, ông cụ Tịch liền cứng đờ không trả lời được.
Sao?, chột dạ rồi... vì sao lại phải làm như vậy chứ?.
Có vẻ như ông cụ đã đầu hàng, im lặng một chút rồi ông cụ thở dài:"Thôi được rồi, chuyện này không trách con nữa".
"Vâng, cảm ơn ngài". Anh hướng ông mà cười thân thiện.
Ông quay sang Tịch Húc Diệu:"nhưng chuyện này không thể bỏ qua như thế được, Húc Diệu, anh tự lo mà làm".
Ông cụ Tịch nói xong thì nhìn anh, giọng điệu mềm mỏng khác xa với khi nói chuyện với Tịch Húc Diệu:" Bây giờ con có đến hai người cháu gái, không chỉ riêng chỉ một mình Tịch Hân Nghiêng, con cũng nên chăm sóc con bé một chút, phải rồi, trích một phần nhỏ cổ phần trong công ty con làm quà gặp mặt cho con bé đi".
Đối với chuyện chăm sóc cho Tịch Điềm Điềm, anh không có ý kiến, bởi vì anh không có ý định chăm sóc cô ta, còn đối với chuyện trích cổ phần tặng cho cô ta, thì chuyện này.... anh vừa nghe ông cụ nói xong thì trầm mặc, trong lòng lại đang phỉ bán.
Lời nói này mà ông ấy còn có thể nói ra được thì quả thật mặt vô cùng dày, Ông ấy từ trước đến giờ không cho anh thứ gì cả, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/1109556/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.