" ở đây có một chút quà cháu biếu gia gia, xin người đừng chê".
Tịch Húc Sâm lúc này lễ phép không có người nào sánh bằng làm ông ngoại của cô cười không ngớt miệng:" đến chơi với Lão già này là vui rồi, quà cáp làm gì".
Anh nho nhã cười đáp:" chỉ là mấy món thuốc bổ để tăng cường sức khỏe thôi ạ, mong gia gia sống lâu trăm tuổi".
" ha ha, được được".
Cô nhìn hai người vừa nâng qua vừa hứng lại trong lòng cười khổ một trận, cô còn tưởng hai người sẽ rất khách khí lắm, hóa ra là không hẳn như thế.
Vừa hợp, Phượng Vũ Vân từ trong bước ra, trên tay còn cầm theo một bát canh gà hầm thuốc.
Bà thấy Tịch Húc Sâm cũng hơi ngờ ngợ, sau đó hướng về phía cô nháy mắt giống như trẻ nhỏ bướng bỉnh.
Mẹ cô đặt bát canh lên bàn, cười nói:" hai đứa đến rồi sao, còn đem theo quà cáp đến làm gì chứ".
" mẹ ~ " cô gọi bà, bên cạnh Tịch Húc Sâm cũng gọi một tiếng " Chị Dâu", bà nhìn cô và anh sau đó cười rất lâu.
Phượng Vũ Vân đẩy bát canh đến gần Phượng Lão, đặt vào tay ông cái muỗng:" ba, ăn canh nhé".
Ông nhìn bát canh một chút, nhíu mày giống như hờn dỗi:" lại là canh à?, lão già này rất khỏe, không có thịt kho sao?".
" ba à, ăn ít thịt mỡ mới tốt cho sức khỏe" bà nhắc nhở:" canh này rất tốt, bổ máu đó".
Cô nhìn ông lưỡng lự chỉ muốn cười, cũng đồng dạng a dua theo mẹ mà khuyên nhủ ông.
" ông à, phải giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/1109546/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.