Bên đầu dây điện thoại, Hứa Kình bị nghẹn cứng, chẹp môi không biết nói gì ?.
Tịch Húc Sâm lại rất bình tĩnh, giống như vừa nãy anh chỉ đang nói mình muốn đầu tư vào lĩnh vực kinh doanh nào đó vậy.
" Tịch tổng à, tôi quen biết cậu từ thời còn học cao trung, không nghĩ cậu lại cũng có một mặt này....tôi rất muốn gặp cô gái của cậu quá đi, tôi nhớ Hân Nghiêng bé nhỏ quá ah~". Hứa Kình nhanh nhảu nói.
Tịch Húc Sâm nghe đến đây sắc mặt đen kịt đi:" không cho cậu gặp, ngày mai cậu đến chi nhánh A xem xét đi".
Nói xong cúp máy.
" ê... ê.. tôi chỉ đùa thôi.... cậu....".
Tút ~ tút~
"....".
Hứa Kình bị mình hại mình, uất nghẹn muốn chết, làm trâu làm ngựa đã đành, ngày mai còn phải tăng ca, có lòng người không chứ?.
Vị boss này từ khi về nước đều rất ít khi ở lại công ty làm việc, văn kiện hoàn toàn đem về nhà, mỗi lần ra mặt đều do người bạn thân này chịu sào.
Thật sự rất đau khổ.
Sáng sớm hôm nay, Tịch Hân Nghiêng đặc biệt nhấn mạnh với Tịch Húc Sâm rằng không cần gọi cô dạy sớm.
Vì thế cô ngủ thõa mãn đến khi tự tỉnh, sau đó lại ngồi vào bàn ăn sáng với anh.
Bây giờ là 9 giờ, cô trố mắt nhìn Tịch Húc Sâm đang ngồi phía đối diện.
" hôm nay chú cũng được nghỉ sao?".
" ừ , hôm nay cùng em đến thăm Phượng gia gia".
Phượng gia gia trong miệng anh chính là ông ngoại của cô.
" vậy... được rồi".
Cả tuần làm việc rồi, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/1109545/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.