Vào cửa, Hứa Nam đỡ Lâm Sanh ngồi lên ghế sofa rồi ngồi xồm xuống, nhẹ nhàng ấn lên vết tím xanh trên mu bàn chân của Lâm Sanh:
"Còn đau không?"
"Cô đừng ấn." Lâm Sanh rút chân về, hít hít, "Cô ấn xuống nhất định đau lắm."
Hứa Nam ngồi dậy, hơi sốt ruột nói:
"Cô đau đến nổi không đi đường được, như vậy đi, ngày mai tôi nói với công ty, cô không cần tới làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi."
Không làm việc tiền sẽ không có.
Lâm Sanh vội nói:
"Đừng đừng đừng, tôi không cần nghỉ ngơi, ngày mai sẽ ổn thôi, có thể đi được."
Hứa Nam nhíu mày:
"Cô chắc chắn?"
Lâm Sanh nôn nóng nói:
"Bây giờ tôi không đứng nổi, nhưng ngày mai tôi nhất định có thể đứng, mời HR yên tâm, ngày mai tôi cam đoan tới công ty báo cáo."
"Lâm tiểu thư, cô thật đúng là thân tàn chí không tàn." Hứa tiểu thư lên giọng trêu tức.
Lâm Sanh hiên ngang lẫm liệt nói:
"Vì công ty, vì công việc, vì không phụ sự tín nhiệm của HR đối với tôi, chút khó khăn này sao có thể làm khó tôi."
Cô còn ba hoa. Hứa Nam xoa xoa mi tâm, giọng quả quyết:
"Sáng sớm mai 7 giờ rưỡi, ngồi xe tôi đến công ty."
Lâm Sanh sửng sốt:
"Cái này không tốt lắm?"
"Cứ quyết định vậy đi." Hứa Nam liếc mắt không thèm nhìn tới gương mặt ngây người ngu ngốc của Lâm Sanh, không kiên nhẫn nói, "Xem xét cái phần tàn tật của cô."
Hứa tiểu thư đang chịu trách nhiệm với chân của mình sao, đi nhờ xe xem ra cũng không tệ.
Hứa Nam khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lai-goi-toi-den-nha-chi-ay/190441/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.