Ánh mắt của Đỗ Văn Khang khiến người đối diện có cảm giác vô cùng khó chịu. Cho dù là ai cũng không thích cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm vào người. Minh Tuệ cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải là Dương Quốc Thành có thể đang nằm trong tay gã, cô sẽ không bao giờ tự dẫn xác đến trước mặt gã như thế này.
Nhìn dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng của người phụ nữ trước mặt, Đỗ Văn Khang khẽ nhếch khóe môi: “Lần trước cô tới để lừa tôi, lần này… lại định làm gì nữa?”
Sống lưng Minh Tuệ lạnh toát, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay. Cô cụp mắt xuống, mím chặt môi, khi ngẩng đầu lên đã là vẻ điềm nhiên chẳng hề có chút phập phồng.
Trong đáy mắt nguy hiểm của Đỗ Văn Khang hiện lên một tia hứng thú. Người phụ nữ này, qua một thời gian không gặp lại càng thú vị hơn nhiều so với trước đây.
“Trí nhớ của anh Khang có vẻ không tốt lắm nhỉ? Anh nhớ rằng tôi dùng một tấm bản đồ giả để lừa anh, nhưng lại không nhớ ra rằng mình dùng một người bố giả để lừa tôi.” Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ “một người bố giả”: “Anh đây là… chó chê mèo lắm lông? Hay là mất trí nhớ có chọn lọc?”
“Có ai nói với cô là miệng lưỡi của cô càng ngày càng độc địa không?”
“Không ai nói, nhưng tôi nghĩ… tôi cũng nên biết cách tự bảo vệ mình. Nếu không, chẳng phải là bị các người bán đi lúc nào cũng không biết sao?” Minh Tuệ cười nhạt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1131009/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.