Bàn tay Minh Tuệ siết chặt cổ tay Mimi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô bé: “Mimi, cháu nói xem… anh ấy sẽ không sao chứ?” “Thím à, thím đừng lo lắng quá.” Mimi nhẹ nhàng dùng bàn tay còn lại phủ lên tay Minh Tuệ, cho cô chút ít cảm giác ấm áp: “Chú là người có bản lĩnh nhất mà cháu biết. Đám tôm tép kia chắc chắn không làm gì chú được đâu. Có thể chú đang muốn làm một chuyện gì đó quan trọng nên mới buộc phải giấu mình… Vả lại… đây cũng không phải lần đầu tiên…” “Không phải lần đầu tiên?” Minh Tuệ vô thức cất cao giọng, bàn tay cũng siết chặt hơn. Mimi gật đầu, không nhanh không chậm kể lại: “Chú ấy lớn lên trong thế giới ngầm, từ tầng thấp nhất từng bước từng bước leo lên vị trí hiện tại. Thứ mà chú ấy phải đánh đổi không chỉ có máu và nước mắt thôi đâu… Bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, bao nhiêu lần bước qua cái chết, chú ấy vẫn bình an vô sự. Làm sao lần này có thể gặp nguy hiểm gì được chứ!” Nói thì nói vậy, nhưng nếu nghe kĩ vẫn có thể nhận ra trong giọng nói của cô bé có chút run rẩy bất thường. Cho dù là người lớn lên trong thế giới ngầm, thành công leo lên tới vị trí cao, cũng không một ai có thể đảm bảo bản thân tuyệt đối không bao giờ mắc sai lầm. Càng không ai có thể đảm bảo sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm. Bao gồm cả Dương Quốc Thành. Nhưng lúc này, khi Minh Tuệ đang đứng bên bờ vực sụp đổ, thì điều cô cần nhất là những lời nói có tác dụng an ủi. Giống như những lời vừa rồi của Mimi, ít nhiều cũng giúp cô bình tĩnh lại phần nào. “Hai người đã quen nhau bao lâu rồi?” “Cũng tầm mười mấy năm rồi thím. Từ khi cháu sinh ra là chú ấy đã ở đó… Thím biết không, trong tổ chức, chú ấy được xem như một truyền kì bất bại. Tổ chức có quy mô lớn như vậy, vị trí đó lại chỉ có một. Chú ấy đã được thừa nhận là người thừa kế của tổ chức khi mới mười bốn tuổi…” Cô bé Mimi còn nhỏ tuổi, không được trực tiếp chứng kiến, nhưng lại không ít lần được nghe những người lớn hơn trong tổ chức kể về Dương Quốc Thành.
Năm đó, tất cả những người tham gia huấn luyện đều bị nhốt lại ở một khu vực nguy hiểm trong rừng rậm. Cây độc, côn trùng, thú hoang… và cả sự tranh đấu ngươi sống ta chết của con người, không thiếu thứ gì cả. Sau ba ngày, ai có thể sống sót ra khỏi khu rừng mới có tư cách tiến vào vòng tiếp theo. “Nhưng sau đó, chỉ có mình chú ấy sống sót trở về.” Chỉ một câu đơn giản cũng đủ để khái quát sự nguy hiểm của cuộc huấn luyện trong rừng rậm. Đến tận bây giờ, đã mười mấy năm trôi qua, ngoài Dương Quốc Thành, không ai biết trong rừng rậm năm đó đã xảy ra những chuyện gì. Chỉ biết thân phận và địa vị của hắn hiện tại là do hắn dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy. Khi đó, Dương Quốc Thành hắn mới là một cậu thiếu niên mới lớn. Mười bốn tuổi. “Thế giới đó… quá tàn khốc…” Nước mắt lại lần nữa rơm rớm trên đôi mắt nâu sáng màu của Minh Tuệ. Cô được lớn lên trong một hoàn cảnh bình thường, có thể xem như là êm đềm. Có nằm mơ cô cũng chưa từng tưởng tượng được, người đàn ông của mình lại lớn lên ở thế giới tàn khốc và đầy rẫy nguy hiểm như vậy. “Đúng vậy, thím.” Mimi gật đầu, tiếp tục kể: “Sau khi trở thành người thừa kế, chú ấy cũng không ít lần gặp nguy hiểm. Tai nạn giao thông, tai nạn máy bay… vô số lần bị kẻ thù ám sát. Nhưng sau tất cả, chú ấy vẫn sống sót, giống như một kì tích. Có lần máy bay bị tấn công rơi xuống biển, tất cả mọi người đều nghĩ chú ấy đã chết. Nhưng chú ấy vẫn sống sót sau mười mấy ngày lênh đênh trên mặt biển, chỉ nhờ một khúc gỗ vô tình bám được vào.” Để sống sót trong thế giới đó, không chỉ cần năng lực hơn người, không chỉ cần may mắn, còn cần kiên trì và nỗ lực. Sau tất cả, Dương Quốc Thành là một kẻ tàn nhẫn, thậm chí là đối với chính bản thân mình. “Có lẽ vì sống trong thế giới ngầm, từ nhỏ đã phải ép buộc mình trở nên mạnh mẽ và tàn nhẫn, mà chú ấy gần như không có cảm xúc như người bình thường. Trong trí nhớ của cháu, thì từ khi cháu biết chú ấy, hình như chú ấy rất ít khi cười.” Có cười cũng chỉ là nhếch khóe môi lên một chút mà thôi. “Nhưng sau khi gặp thím, chú ấy đã thay đổi rồi.” Sau khi gặp Minh Tuệ, Dương Quốc Thành lạnh lùng vô tình ngày nào đã trở thành một người đàn ông bình thường, biết yêu biết ghét, biết nói biết cười. Tình cảm của hắn dành cho Minh Tuệ nhất định là thật lòng. Sống trong sự lạnh lẽo của bóng tối, hắn luôn luôn khát khao hơi ấm gia đình. May mắn, hắn đã gặp được Minh Tuệ, người thực sự có thể sưởi ấm trái tim hắn. “Thím là người mà chú ấy yêu thương. Vì thím, vì con của hai người, cho dù phải trả giá thế nào, chắc chắn chú ấy sẽ không chút do dự đồng ý. Và cũng vì thím, vì con của hai người, chú ấy nhất định sẽ trở về.” Minh Tuệ thở dài một hơi. Hai bàn tay của cô xoắn vào nhau, trong lòng rối bời trăm ngàn suy nghĩ. Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Vậy còn Đỗ Văn Khang thì sao?” Cô vẫn còn nhớ, trước khi Dương Quốc Thành rời đi, hắn đã nhắc tới Đỗ Văn Khang không ít lần. Quan hệ giữa hai người, cô không rõ lắm, chỉ biết Đỗ Văn Khang muốn lôi kéo Dương Quốc Thành hợp tác làm chuyện gì đó, nhưng hắn không đồng ý.
“Cháu nói xem… chuyện anh ấy mất tích có thể liên quan tới gã đó hay không?” “Cháu không biết.” Mimi lắc đầu: “Nhưng nếu liên quan tới Đỗ Văn Khang, thì chuyện này sẽ rất rắc rối. Trước giờ gã vẫn luôn tìm cách gây sự với chúng ta, còn chú đối với hắn lại…” Minh Tuệ nhíu mày. Cô đột ngột đứng thẳng người dậy: “Không được, thím phải đến gặp gã đó!” “Không được!” Hai cô bé đồng thanh kêu lên, mỗi người vươn một cánh tay giữ chặt Minh Tuệ, khiến cô không thể chạy ra ngoài được. Đôi môi Minh Tuệ mím chặt, lo lắng và hoang mang như nhấn chìm cô. Hiện tại, cho dù phải đi đâu, làm gì, chỉ cần cho cô một manh mối liên quan tới tung tích của Dương Quốc Thành, cô nhất định sẽ chạy tới ngay lập tức. Linh Nhi tha thiết nhìn tiểu thư nhà mình: “Như vậy rất nguy hiểm! Tiểu thư, Đỗ Văn Khang là một gã điên! Chị không thể đến đó gặp gã một mình được!” Mimi cũng có ý kiến tương tự: “Nếu như thím gặp chuyện gì, chú ấy trở về sẽ lo lắng chết mất!” “Nhưng thím là vợ của anh ấy!” Minh Tuệ cao giọng. Đến tận ngày hôm nay cô mới biết, Dương Quốc Thành luôn coi cô là người vợ duy nhất của mình. Hắn đột nhiên mất tích như vậy, thân là vợ của hắn, làm sao cô có thể ngồi yên được. Minh Tuệ là người nhìn qua thì có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế lại rất cứng đầu. Chuyện cô đã quyết định, sẽ ít khi thay đổi vì ý kiến của người khác. Bao gồm cả chuyện đi gặp Đỗ Văn Khang. Hơn ai hết, cô biết tự dẫn xác tới gặp gã là một nước đi nguy hiểm. Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng tìm thấy Dương Quốc Thành, cô chắc chắn sẽ đi. “Đào Minh Tuệ, đã lâu không gặp.” Ánh nhìn của Đỗ Văn Khang như rắn độc, xoáy sâu vào người phụ nữ đứng trước mặt mình: “Tôi nên nói rằng cô là một người ngu ngốc, hay nên vỗ tay cho sự gan dạ của cô đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]