Dương Quốc Thành thở dài một hơi: “Em bình tĩnh một chút đi.”
Người đang ngồi trên giường đột ngột lao tới, túm thật chặt cánh tay của Dương Quốc Thành. Cô ta dùng sắc rất mạnh, các khớp ngón tay trắng bệch hết cả.
“Em biết anh rất thương con mà… Coi như vì con… anh ở lại bên cạnh em được không…”
Một người lúc nào cũng nhìn thế giới bằng nửa con mắt, tự cho mình cao quý hơn người như Hà Thu Hoài cũng có ngày phải hèn mọn cầu xin tình cảm của một người đàn ông như vậy. Vậy mà khuôn mặt của người được cô ta cầu xin vẫn lạnh tanh không cảm xúc.
“Cô Minh Tuệ!” Âm thanh đột ngột vang lên bên tai khiến Minh Tuệ giật mình.
Cô nhìn sang, thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra người vừa gọi mình là bác Hoa. Cô vuốt vuốt ngực: “Bác gọi cháu có việc gì vậy ạ?”
“Bác đã gọi cô mấy lần, nhưng hình như cô không nghe thấy…” Bác Hoa đưa cho cô một túi hồ sơ: “Cậu Quân vừa ghé qua, gửi cho cậu chủ cái này. Lát nữa nhờ cô đưa cho cậu chủ nhé… Hình như cậu Quân đang tìm ai đó, nhìn cậu ấy có vẻ rất lo lắng, cũng rất gấp gáp.”
Minh Tuệ gật đầu với bác, dứt khỏi những suy nghĩ mông lung.
Có lẽ vừa rồi cô quá tập trung suy nghĩ tới mức ngẩn người, nên khi bác gọi mới không nghe thấy gì cả. Đúng, cô ngẩn người, bởi vì cô đã theo Dương Quốc Thành tới bệnh viện thăm Hà Thu Hoài.
Nhìn thấy Hà Thu Hoài káo tay Dương Quốc Thành khóc lóc trên giường bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130966/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.