Chương trước
Chương sau
“Nuốt trôi hay không cũng là chuyện của tôi…”
“Đừng có mạnh miệng!” Hà Thu Hoài ngắt lời Diệu. Cô ta thừa biết tình cảm của Diệu dành cho vị hôn phu của mình.
Cũng chắc chắn, cục tức này, Diệu nuốt không trôi được.
Diệu cúi đầu, ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: “Cô thật sự có cách sao?”
Cá đã cắn câu. Hà Thu Hoài bật cười, có thế chứ, cô ta không tin trên đời này có người đàn bà không ích kỉ, nhất là loại người có thể đính hôn với người cũ của bạn thân như Diệu.
Ngón tay cô ta gõ gõ xuống mặt bàn, trên đó có một túi hồ sơ. Diệu đầy nghi hoặc tiến lên một bước, trong ánh nhìn chăm chú của Hà Thu Hoài, xé mở bao hồ sơ đó ra. Bên trong chỉ có một phong bì nhỏ không dán kín.
“Đây là…” Vừa nhìn lướt qua mấy tấm ảnh chụp trong phong bì, Diệu đã mở to mắt kinh ngạc nhìn người đưa cho mình thứ này.
“Là ảnh chụp người chị em tốt của cô đấy, cô không nhận ra sao?” Hà Thu Hoài nhếch môi cười: “Đào Minh Tuệ là con đàn bà lẳng lơ, quen thói mồi chài đàn ông. Cô ta từng là vợ sắp cưới của Đỗ Văn Khang… Đỗ Văn Khang, cô biết chứ? Anh ta có quan hệ với xã hội đen…”
Diệu nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh trên tay mình, không thể tin tưởng rằng Hà Thu Hoài lại tốt bụng tới mức giao lợi thế vào tay người khác. Nhiều khả năng là cô ta đang muốn tìm người để lợi dụng.
Nuốt nước bọt ực một cái, Diệu nhét mấy tấm ảnh lại phong bì, hỏi thẳng cô ta: “Nếu cô đã có những tấm ảnh này, tại sao lại không đưa cho tổng giám đốc?”
Suy cho cùng, mục đích của Hà Thu Hoài chỉ là khiến cho Minh Tuệ biến mất khỏi tầm mắt của Dương Quốc Thành. Để cho Dương Quốc Thành tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh này, trực tiếp hơn nhiều so với mượn tay người khác.
“Bởi vì cô đấy. Tôi không đành lòng nhìn người khác cũng giống như tôi, bị Đào Minh Tuệ qua mặt cướp chồng chưa cưới…” Nụ cười của Hà Thu Hoài như có ma lực gì đó, khiến người ta không tự chủ được bị cuốn theo: “Nếu bị buộc phải rời khỏi anh Thành, cô ta sẽ quay lại bên cạnh Nguyễn Hoàng Quân.”
Quả nhiên, vừa nói ra những lời này, Hà Thu Hoài như ý nguyện nhìn thấy Diệu cứng người lại.
Hàm ý trong lời của cô ta, vừa nghe là hiểu. Cách duy nhất để loại trừ Đào Minh Tuệ, chính là một lần làm lộ mấy tấm ảnh này trước mặt hai người đàn ông, sau đó mập mờ cho họ biết chuyện Đào Minh Tuệ từng là vợ chưa cưới của Đỗ Văn Khang. Một mũi tên trúng hai đích.
“Cô chỉ cần làm theo lời tôi…”
Cầm theo phong bì chứa đầy ảnh chụp trở về phòng làm việc, bàn tay Diệu run lên vừa phấn khích lại vừa căng thẳng, còn xen lẫn một chút cảm giác tội lỗi.
Vừa nhét phong bì vào ngăn kéo, từ cánh cửa phòng làm việc không khép kín, có một người đột ngột bước vào. Diệu giật mình ngẩng phắt lên, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay.
“Sao cậu lại vào đây?” Nhận ra người tới là ai, Diệu nhíu mày, không chút khách khí.
Người vừa bước vào, chính là người bạn thân thiết nhất của Diệu, cũng là nhân vật chính trong những bức ảnh hồi nãy – Đào Minh Tuệ. Cô cũng bị thái độ gay gắt của bạn thân làm cho giật mình, nhưng nghĩ lại, có lẽ cô ấy đang giận cô vì chuyện lần trước.
“Diệu… Chúng ta nói chuyện một lúc được không? Chuyện hôm trước… tớ có thể giải thích… Số điện thoại của anh Quân…” Trạng thái của bạn thân khiến Minh Tuệ rất lo lắng.
Cô vẫn nghĩ rằng, hiểu lầm giữa hai người chỉ cần giải thích rõ là tốt rồi. Ngày hôm đó, là cô bảo Mai thử gọi điện cho Quân, nhưng cũng chỉ xuất phát từ ý tốt, muốn anh và Diệu nói chuyện rõ ràng với nhau.
Không ngờ Diệu lại hiểu lầm.
“Nếu không phải chuyện công việc thì cậu đừng nói.” Diệu đanh mặt: “Bây giờ đang là giờ làm việc, không nói chuyện riêng tư.”
“Nhưng mà… Cậu không nghe điện thoại của tớ… Diệu à, cậu hãy tin tưởng tớ, tớ sẽ không xen vào tình cảm giữa cậu và anh Quân. Tớ cũng đã nói với cậu rất nhiều lần, rằng chúng tớ đã là quá khứ rồi…”
Minh Tuệ cố gắng giải thích, nhưng những lời này không thể lọt vào tai Diệu.
Diệu vung tay lên: “Đủ rồi! Cậu đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa! Đồ dối trá!”
Trong cái nhìn của Diệu, nếu ngày hôm đó không kịp thời xóa cuộc gọi nhỡ kia đi, có thể lúc này người trước mắt đã thành công mồi chài Quân rồi. Loại người dối trá như vậy, tuyệt đối không thể tin tưởng được.
Thái độ của Diệu quá gay gắt. Minh Tuệ sững người, bất lực tới rơm rớm nước mắt: “Không phải… Diệu… dù sao anh ấy cũng chưa nhìn thấy cuộc gọi nhỡ đó… Hay là thế này, cậu gọi anh ấy tới đây đi, tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy…”
Cô chợt nghĩ, cứ dây dưa thế này cũng không phải là cách hay. Muốn cắt đứt với quá khứ, việc cô cần làm là đối mặt.
Giống như nghe được chuyện cười, Diệu cười khẩy: “Cậu nghĩ hay nhỉ? Muốn tớ gọi anh ấy tới đây để dễ dàng dụ dỗ à? Đúng rồi, dáng vẻ đáng thương này của cậu, làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy mà không mềm lòng chứ. Anh Quân cũng vậy, tổng giám đốc cũng thế, rốt cuộc cậu đã dùng bản mặt giả dối này dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông rồi?”
Toàn thân Minh Tuệ rét lạnh, như vừa bị đổ một xô nước đá xuống đầu. Cô chợt cảm thấy người bạn thân nhất của mình trong một giây trở nên quá đỗi xa lạ.
Vô thức lùi về phía sau một bước, cô mím môi, thở dài một hơi: “Thôi vậy, cậu đang xúc động, tớ sẽ không làm phiền nữa. Chúng ta… nói chuyện sau.”
Giữ nguyên trạng thái bần thần trở về phòng làm việc, lúc đi qua cửa phòng tổng giám đốc khép hờ, cô lại loáng thoáng nghe thấy tiếng Dương Quốc Thành nói chuyện bên trong. Ngữ điệu dịu dàng không khác gì khi nói chuyện với cô và các con.
“Được rồi, bé cưng của bố. Bố biết con rất mạnh mẽ mà… Bố yêu con.” Hắn hôn gió với điện thoại, “chụt” một tiếng rõ kêu, sau đó tắt máy.
Minh Tuệ giật mình, đẩy cửa đi vào, thì người đàn ông đó đã nhét điện thoại vào túi áo rồi. Cô nhìn chằm chằm túi áo của hắn, cất tiếng hỏi:
“Là bé Bông đúng không? Anh đang nói chuyện với con gái đúng không?”
Đã rất lâu không gặp con gái, Minh Tuệ rất nhớ con bé. Vậy mà con bé vô tâm này lại cố tình ở lại Mỹ để chơi thêm vài ngày, không quan tâm tới người nhà đang lo lắng.
Dương Quốc Thành gật đầu: “Đúng là bé Bông, nhưng mà…”
“Tổng giám đốc!” Một người từ bên ngoài chạy thẳng vào phòng làm việc của Dương Quốc Thành, vội vàng tới mức quên cả gõ cửa.
Đang nói chuyện lại bị cắt ngang, không còn cách nào khác, Dương Quốc thành quay ra, mặt không đổi sắc hỏi: “Có chuyện gì?”
Người kia bị khí lạnh từ trên người tổng giám đốc làm cho toàn thân run rẩy, nhưng vì có chuyện gấp, nên vẫn cắn răng nói: “Là giám đốc Hà… Cô ấy vừa mới bị ngã. Tổng giám đốc, anh mau đi xem cô ấy thế nào rồi!”
Trong bụng Hà Thu Hoài là giọt máu của tổng giám đốc. Những nhà có tiền như nhà họ Dương coi trọng hậu duệ thế nào, tất cả mọi người đều biết. Nên đứa nhỏ trong bụng Hà Thu Hoài hiện tại vô cùng quan trọng.
Khi Dương Quốc Thành tới bệnh viện, Hà Thu Hoài đang phát điên lên. Cô ta bù lu bù loa khóc lóc, còn vung tay hất đổ khay thuốc trên tay điều dưỡng, suýt nữa khiến người ta bị thương. Trên cẳng tay xanh xao của cô ta cắm một chiếc kim truyền, nhưng đã bị cô ta giật ra, tạo thành một mảng xanh tím.
“Cút đi! Không có ai cần tôi, để tôi chết đi cho rồi!” Cô ta quát thẳng vào mặt cô điều dưỡng: “Cô bị điếc à? Tôi bảo cô cút đi!”
Dương Quốc Thành nhíu mày, nhìn người giống như con mụ điên trước mặt: “Em quậy đủ chưa? Chuyện này là thế nào?”
“Anh Thành… Anh tới đón em về đúng không? Em biết anh sẽ không bỏ mặc em mà… Anh yêu em mà… đúng không?”
Trong ánh mắt Hà Thu Hoài lấp lánh hi vọng. Cô ta nhìn Dương Quốc Thành như thể người trôi nổi trên mặt biển nhìn chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.