“Anh nói cái gì cơ?” Minh Tuệ thảng thốt kêu lên.
Cô không tài nào tin rằng những gì mình vừa nghe thấy lại là sự thật. Chẳng phải Dương Quốc Thành luôn yêu thương hai đứa con của cô, và coi chúng như con của mình à? Sao hắn có thể dùng bọn trẻ để uy hiếp cô như vậy được?
Nhìn sâu vào đôi mắt đen của Dương Quốc Thành, cô không tài nào hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.
Thở dài một hơi, hắn đành phải nói thật: “Ít nhất thì bây giờ em không thể đưa bọn trẻ đi được. Bởi vì… tôi đã đưa bé Bông sang Mỹ chữa bệnh rồi?”
“Cái gì?” Giọng Minh Tuệ còn cao hơn hồi nãy: “Đưa bé Bông sang Mỹ chữa bệnh? Sao anh không nói cho em biết?”
Cô là mẹ của hai đứa nhỏ, đáng lẽ ra cô mới nên là người hiểu rõ nhất tình trạng của con mình. Đằng này… hắn đưa bé con đi lúc nào, vì lý do gì, cô còn không được biết.
Nhẹ nhàng kéo tay cô, hắn dịu giọng nói: “Chính em đã nói tôi phải có trách nhiệm với con của em… Yên tâm đi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ sớm để em gặp lại hai đứa nhỏ.”
Nói rồi, hắn nhanh chóng thả tay cô ra, lùi về phía sau một bước, nói với những người xung quanh.
“Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Không biết từ lúc nào, vây quanh hai người đã là ba bốn người mặc đồng phục thống nhất, có người quen mặt, có người lại không. Thực ra, cho dù người của hắn không vây quanh cô, cô cũng không thể rời đi được. Một người mẹ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130951/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.