Minh Tuệ cúi thấp đầu, lê từng bước chân trên con phố quen thuộc, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện rắc rối trong thời gian gần đây. Bao gồm cả chuyện giữa cô và Dương Quốc Thành.
Đột nhiên, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt, cô dừng bước chân. Chỉ đi thêm một hai bước nữa thôi, cô sẽ va phải người trước mặt.
“Cô Đào Minh Tuệ, lâu rồi không gặp.” Gã đàn ông nhếch môi cười nhìn vẻ mặt có phần kinh hoảng của cô: “Dạo này cô vẫn khỏe chứ?”
Đỗ Văn Khang. Sao lại là gã? Minh Tuệ né tránh ánh mắt của gã, trong lòng âm thầm nghĩ cách để nhanh chóng thoát thân. Nếu không, ai biết được gã đàn ông biến thái này sẽ lại làm ra chuyện gì khác thường.
Không phải lúc nào cũng vừa vặn có người kịp thời xuất hiện giải vây cho cô.
Đỗ Văn Khang nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú, thong thả rút một điếu thuốc và bật lửa trong túi ra, châm thuốc hút: “Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi sẽ không làm gì cô. Hôm nay tôi tới gặp cô, là muốn cùng cô làm một giao dịch.”
“Giao dịch?” Minh Tuệ nhíu mày.
Cô không nghĩ ra mình và gã này có thể làm giao dịch gì với nhau.
“Đúng vậy.” Đỗ Văn Khang gật đầu: “Cô lấy cho tôi một tập tài liệu của Dương Quốc Thành, đổi lại… là bố của cô bình an vô sự.”
“Bố của tôi đang ở trong tay anh?” Minh Tuệ càng nhíu mày chặt hơn. Cô nhớ rằng mẹ cô đã từng nói, Đỗ Văn Khang là con nuôi của bố cô, với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130950/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.