" Hân Hân, tôi muốn ra ngoài " Ninh Dao chán nản
" Chưa được cậu chủ cho phép, cô không thể ra ngoài " Vũ Hân Hân bên cạnh cười nói.
Cậu chủ cậu chủ... Suốt ngày cậu chủ, sao không theo cậu chủ của các người luôn đi!
" Vậy cô gọi cho anh ta nói đi "
" Cậu chủ hiện đang rất bận , không tiện"
Cô lườm Vũ Hân Hân. Tất cả là đồng bọn, thật đáng ghét a!!!
* * *
" Haha... Tao tưởng mày mạnh lắm cơ, không ngờ chỉ có thế" Tên đứng đầu cười đắc ý, nhìn chằm chằm vào chàng trai dưới đất lộ rõ sự khinh bỉ.
Trình Hy vẫn giữ nguyên vẻ mặt... Tên kia giơ gậy chuẩn bị cho anh thêm một đòn.
Để tao xem mày như thế được bao lâu?!
' Đoàn '
' Bịch '
Hai tiếng động lần lượt vang lên.
Bây giờ đến lượt tên hung tợn ấy khuỵu xuống, bộ dạng còn thê thảm hơn
Trình Hy nhếch môi, anh từ từ đứng dậy, trên tay cầm khẩu súng đã bắn vào tên kia.
" Phan Chính Vỹ, đừng đắc ý quá sớm..."
Anh đút tay vào túi rồi ghé sát vào tai Phan Chính Vỹ "... Kết cục chỉ là như vậy thôi"
Anh ngước lên, " Nếu muốn đối đầu với tôi, kết quả là một sống một còn. Một là anh chết, hai là tôi chết... Nhưng một khi đã rơi vào tay tôi, tôi sẽ khiến họ..." Trình Hy gằng mạnh từng chữ "Sống! Không! Bằng! Chết"
Đám người của Phan Chính Vỹ nghe thấy thì có phần sợ hãi. Đại ca đã bị thương, chúng không biết có nên đầu hàng hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-osin/203596/chuong-7.html