🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cha sẽ đi tìm mẹ, sẽ không để mẹ rời khỏi chúng ta.” Lâm Minh ôm cậu bé, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nhẹ nhàng an ủi cậu bé, cũng như tự an ủi chính mình: “Chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ về được không? “

Cậu bé nín khóc nhìn anh lờ mờ nước mắt, đôi mắt long lanh.

Nhà họ Lâm Hoàng Ánh dặn dò Lâm Thùy Ngọc thu dọn đồ đạc, bà định để Lâm Thùy Ngọc đưa Lâm Chí Linh rời đi, đợi mười ngày nửa tháng nữa thì quay trở về: “Đem hết những thứ cần thiết mang theo, nếu cần thêm thứ gì thì có thể mua thêm ở Thành phố Hồ Chí Minh. Chỉ cần cô chăm sóc cho cháu tôi thật tốt thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề ”.

Cô ta chưa từng nghĩ cấp trên đến đây gặp cô ta Vốn đĩ, cô ta cảm thấy mang theo đứa con của Lê Nhược Vũ đi là được rồi Nhưng biểu hiện của cậu bé khi rời đi quá đáng sợ, thế nên cô ta bất chấp dáng vẻ bệnh nhân của mình, vội vã trở về và mang theo Lâm Ghí Linh tiếp tục đi trốn Lâm Thùy Ngọc sắp xếp những thứ cần thiết trong ba lô và kéo khóa balo lại.

Tuy nhiên, tay phải của cô ta bị gấy, cử động cũng không tiện,nếu xách balo lên thì sẽ không tiện mang theo cậu bé, Hoàng Ánh nghĩ đến đây liền cảm thấy bất an, bà gọi: “Tuyết Nhi, con mau đi cùng chúng ta đi”

“Con phải đi đâu vậy ạ?” Dương Tuyết Nhi nhỏ giọng nói với vẻ hơi tức giận, cô ta nghĩ rằng Hoàng Ánh muốn đuổi cô ta đi, nên giả vờ khóc.

“Con và Thùy Ngọc hãy đi đến Thành phố Hồ Chí Minh, giúp đỡ Thùy Ngọc chăm sóc cho Lâm Chí Linh.Đợi đợt sóng gió này qua đi thì hãy trở về. Tiền trong thẻ này chắc là đủ cho 2 người sống”

Hoàng Ánh trực tiếp đưa tấm thẻ cho Dương.

Tuyết Nhi, thẻ này là vốn định đưa cho Lâm Thùy Ngọc.

Lâm Thùy Ngọc ánh mắt tối sầm lại, bất đắc dĩ liếc nhìn Dương Tuyết Nhi Dương Tuyết Nhi nhận được khoản tiền này cũng cảm thấy không tồi, cô ta lại tươi cười trở lại “Lâm Chí Linh đang ở đâu?”



“Thằng bé đang chơi ở ngoài sảnh. Lát nữa chúng ta đi thì gọi nó theo là được.”

“Vậy là tốt rồi” Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, bà thúc giục nói: “Được rồi, các người đi nhanh đi?” Mong là sẽ không gặp phải Lâm Minh nếu không sẽ phiền phức to.

Lâm Thùy Ngọc và Dương Tuyết Nhi vừa định đi ra ngoài, nhưng họ đã bị cha Lâm Minh chặn lại Ông cả giận nói: ‘Mấy người đi đâu vậy?”

Hoàng Ánh nghẹn ngào nói: “Tôi không đi đâu cả.

“Bà thật sự coi tôi và con trai là đồ ngốc sao?

Hoàng Ánh, tại sao bây giờ bà lại trở thành như thế này?!” Ông Lâm mắng: “Sao bà có thế lừa con trai mình để trì hoãn thời gian cho Lê Nhược Vũ rời đi?! Bà có biết con trai mình yêu con bé nhiều như: thế nào không?”

“Tôi biết, nhưng tôi không thể làm được”

Hoàng Ánh biết răng mình đã sai, giọng của bà cũng nhỏ lại.

“Tôi định đưa Lâm Chí Linh đến Thành phố Hồ Chí Minh một thời gian để đợi chuyện này qua đi. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Minh lúc rời đi, tôi cảm thấy hơi sợ hãi.“

“Đến bây giờ mà bà mới biết sợ hay sao? Lúc Lâm Minh bảo bà mang đứa trẻ đi thì bà lại chủ trương mang đứa trẻ quay trở lại mà không có một chút sợ hãi nào. Bà có ý giữ đứa trẻ lại đã đành, bây giờ bà lại đế cho vợ của Lâm Minh rời đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.