Cưng chiều?
Hai chữ này xuyên thẳng vào trong trái tim Lê Nhược Vũ.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô đã thật sự cho rằng anh ta đúng là đang cưng chiều cô, yêu cô rồi.
Nhưng trên thực tế, anh ta chẳng qua là chỉ đang giả vờ cưng chiều cô, để rồi cho cô một kích trí mạng mà thôi.
“Nếu như tôi không nghe lời thì sao?”
“Em cũng có thể không nghe lời, tôi có rất nhiều biện pháp để khiến cho em cảm thấy hối hận.”
“Công ty Lê gia sao, không có cũng được thôi.
Sống một cuộc sống mà cứ vì người khác, thật là quá mệt mỏi rồi.”
“Em cho là chỉ có công ty Lê gia thôi sao. Còn có cha mẹ em, em gái của em, em cũng không thèm để ý.
Cô bạn thân Hạ Tư Duệ của em, người yêu cũ Hạ Đông Quân… Nếu như em cũng không cần, có thể mặc sức chống đối lại tôi.”
Lê Nhược Vũ thở dài một hơi.
Đấu cùng với Lâm Minh, cô vĩnh viễn kém anh ta, cũng không chỉ có một chút.
“Cứ ngây ngốc ở bệnh viện cho tôi, ăn nhiều cơm nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ cần em có một chút phản kháng nào, tôi sẽ khiến cho những người mà em để ý nhất đó, cùng chịu khổ với em.”
Lê Nhược Vũ không trả lời, sự im lặng của cô đã thể hiện rằng cô chịu thỏa hiệp rồi.
“Thật ra thì tôi không hiểu, bản thân cũng không khó chịu đựng như vậy. Tôi ép em ở bên cạnh mình, em cũng không cảm thấy chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545651/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.