Tay anh giật nảy, ly nước rơi xuống đất vỡ toang, mảnh thuỷ tỉnh vương vãi khắp sàn, nước nóng cũng đổ ướt một mảng.
“Hà Duy Hùng anh làm cái trò gì vậy, làm tôi hết hồn à.” Chân Lê Nhược Vũ xém chút nữa là bị bỏng rồi, cũng may Lâm Minh kịp ôm cô đẩy ra phía sau.
Hà Duy Hùng “a” lên một tiếng: “Quên mất tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước nhé.”
Vừa nói xong, anh ta nhanh chóng bỏ đi giống như là muốn chạy trốn vậy.
Lê Nhược Vũ tỏ ra bực bội, quay sang thì thấy điện thoại của Hà Duy Hùng để quên ở trên bàn: “Hôm nay Hà Duy Hùng cứ sao sao ý, nhìn thấy tôi mà làm như thấy ma vậy.”
Lâm Minh lặng người suy nghĩ, ánh mắt đảo qua đảo lại khắp người Lê Nhược Vũ: “Chắc là anh ta cũng chưa tỉnh ngủ rồi.”
“Tôi đi đưa điện thoại cho anh ta, dù gì anh ta cũng đi chưa được mấy bước đâu.”
“Để tôi đưa cho.”
“Tôi đưa vẫn hơn chứ, trông anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa, không lẽ muốn mặc đồ ngủ đi ra ngoài à?”
Lê Nhược Vũ cầm điện thoại di động lên, bước qua khỏi đống vụn thuỷ tỉnh rơi vãi khắp sàn, đuổi theo Hà Duy Hùng.
Kết quả, vừa xuống đến phòng khách đã thấy Hà Duy Hùng bị Lê Minh Nguyệt chặn ở cửa ra vào, hai người hình như đang cãi nhau gì đó.
“Hà Duy Hùng này, anh-có thấy bản thân mình phiền hay không. Tôi đã nói buổi chiều tôi còn có việc phải làm, mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545567/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.