Lê Nhã Tuyết không hiểu bản thân có điểm nào thua kém Lê Nhược Vũ.
Cô ta không hề xấu, thậm chí còn trẻ trung hơn Lê Nhược Vũ.
Nếu một ngày nào đó Lâm Minh muốn cô ta thì người phải chán nản như cô ta hiện tại sẽ là Lê Nhược Vũ rồi. Nhưng tại sao Lâm Minh lại chẳng ngó ngàng gì đến cô ta chứ?
Lâm Minh cũng chỉ liếc qua cô ta một cách chán ghét, thậm chí việc liếc nhìn thêm vài cái dường như cũng làm anh cảm thấy buồn nôn.
Anh chỉ nói một từ: “Bẩn’ Lê Nhã Tuyết chẳng thể cãi lại.
Cô ta siết chặt nằm tay, phải, giờ cô ta rất bẩn, nhưng khi cô ta còn sạch sẽ anh cũng chẳng chịu muốn cô ta.
Lâm Minh muốn cô ta rời đi, cô ta biết mình mặt dày mày dạn ở đây chẳng qua cũng chỉ là một đống rác rưởi gai mắt. Huống hồ chuyện cô ta muốn làm cũng đã hoàn thành rồi, giờ Lâm Minh ép cô ta đi, cô ta cũng chẳng cần phải nán lại nữa.
Khi Lê Nhã Tuyết đến đây, vali đồ cũng chưa gỡ ra, cuộc sống mơ mơ màng màng của cô ta chỉ có đúng hai bộ đồ ngủ thay đổi qua lại.
Khi cô ta xách vali đồ lên chuẩn bị đi thì Lê Nhược Vũ lại trở về.
“Sao đột nhiên anh lại trở về như vậy, em không biết…” Cô còn muốn nói chuyện rõ ràng với Lê Nhã Tuyết, muốn tạo cho anh một bất ngờ để anh có thể tha thứ cho cô.
Lâm Minh tỏ ra lạnh lùng: “Em thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2541286/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.