“Bây giờ em đang rất rối, xin anh cho em chút thời gian để em suy nghĩ có được không?” Lê Nhược Vũ dùng sức lực yếu ớt còn lại để thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Cô suy yếu dựa vào giường: “Lâm Minh, anh cho em chút thời gian để bình tĩnh lại có được không? “
“Được” Lâm Minh miễn cưỡng bất lực nói: “Anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh, anh vào ngay với em”
Vừa lúc đó, Lâm Thùy Ngọc ôm con từ phòng bệnh bước ra ngoài, nhưng cô †a đứng ngoài cửa không biết đang xem trò vui hay đang có âm mưu gì khác. Cô ta ôm con đứng im tại chỗ lẳng lặng nhìn vào bên trong phòng.
Lâm Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thùy Ngọc và Lâm Niệm Sơ, sắc mặt anh trầm xuống bước nhanh ra bên ngoài.
Hoàng Ánh vừa nhìn thấy không ổn vội vàng đuổi theo: “Quân!”
Lâm Thùy Ngọc đứng ở cửa vốn chỉ muốn xem kịch vui, xem Lê Nhược Vũ và Lâm Minh náo loạn, như thế nào biến bản thân thành người gây rối, làm phiền người khác, dẫn đến tai họa cho bản thân.
Ánh mắt Lâm Minh quá đáng sợ, ánh mắt của anh như muốn bóp chết cô ta và con trai vậy.
Nếu như bây giờ cô ta chạy ra thì chẳng khác nào đang chột dạ, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đứng yên tại chỗ dù trong lòng cô ta đang run sợ.
Sắc mặt Lâm Minh âm trầm, con ngươi thâm sâu không thấy đáy, không ai biết bây giờ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2540968/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.