Sau khi ăn mì xong, Lưu Tiểu Niên định đi rửa bát, bị Cố Khải ngăn lại, “Ngày mai sẽ có người giúp việc tới dọn dẹp.”
Anh đây sao có thể để vợ bé nhỏ nhà mình làm việc nặng nhọc như vậy!
“Không sao.” Lưu Tiểu Niên xắn tay áo, “Tôi làm một chút là xong mà.”
“Cậu đừng rửa.” Cố tổng quay mặt hướng lên trên nhà gào, “Cố Hi!”
Em zai vội vàng mặc áo, giống như tiên nữ tao nhã từ trên lầu lao như điên xuống, “Anh gọi em?”
“Rửa bát đi.” Cố tổng ngang ngược sai bảo.
Em zai ủy khuất chớp chớp đôi mắt nhỏ như đúng rồi, anh ăn mì sao không thấy gọi, cần rửa bát lại nghĩ ngay đến em!!!!
“Thôi để tôi rửa cho.” Lưu Tiểu Niên rất ý tứ.
“Không sao.” Cố Khải ôm chầm lấy bả vai em zai, “Tiểu Hi từ nhỏ đã thích làm việc nhà, không để nó làm nó sẽ thấy không vui.”
Cố Hi trong lòng khóc ra máu, chó má hết sức, thằng nào có thể có loại sở thích biến thái này cơ chứ!
“Mau đi rửa đi, lần này không có ai tranh với em.” Cố Khải ‘hiền lành’ nhìn em-zai-nhà-mình —— Mau cút đi rửa bát cho ông!
Vì vậy, Cố Hi đành phải cười tươi như hoa, khoe má lúm đồng tiền mà nhìn Lưu Tiểu Niên, “Tôi thực sự cực kì thích rửa bát, một ngày không rửa tôi cảm thấy sống không bằng chết.”
. . . . . . . . . . . .
Lưu Tiểu Niên yên lặng tiếp thu sở thích dị hợm của nghệ thuật gia này.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Cố Khải kéo Lưu Tiểu Niên lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khoc-suat-cuong-ba-due/64202/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.