“Cậu sao rồi? Giờ có nhớ được gì không?” Diệp Thanh hỏi cậu.
“Ừm, đã mười mấy năm rồi.” Lưu Tiểu Niên rất uể oải, “Hơn nữa có lẽ tôi vĩnh viễn không thể nhớ lại được, ngay cả bác sĩ cũng nói vậy.”
Tuy như bây giờ cũng tốt lắm, nhưng đời người thiếu mất gần mười năm, ít nhiều gì cũng sẽ thấy tiếc nuối.
“Vậy sao cậu tìm được Cố tiên sinh?” Diệp Thanh tò mò.
“Là con trai của bác Cố tìm được tôi.” Lưu Tiểu Niên rót thêm trà cho hắn, “Anh ấy nói năm đó sau khi gia đình tôi gặp tai nạn, anh ấy và bác Cố vẫn luôn tìm tôi, nhưng vì lúc đó trẻ bị bỏ rơi thì nhiều, hệ thống tin tức của các cô nhi viện lại không hoàn thiện, hơn nữa tôi còn bị tai nạn mất trí nhớ nên mãi không tìm được tôi; mãi cho đến khoảng thời gian vừa rồi anh ấy mới tình cờ nghe được một chút tin tức, vì thế đến cô nhi viện tìm được tôi.”
“Cố Khải?” Diệp Thanh hỏi.
“Sao cậu biết?” Lưu Tiểu Niên giật mình.
“Hay xem web kinh tế tài chính trong nước, nên tôi biết vài chuyện.” Diệp Thanh cười cười, “Cậu nói anh ấy tìm cậu mười mấy năm?”
“Ừ, anh ấy nói hồi bé chúng tôi là bạn tốt.” Tuy Lưu Tiểu Niên có thiện cảm với hắn, nhưng cũng không não tàn đến độ vừa gặp mặt đã công khai quan hệ của mình và Cố Khải, cho nên trả lời rất mơ hồ.
Nhưng Diệp Thanh không nể mặt cậu, thở ra một câu hỏi khiến người ta ngạc nhiên, “Cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khoc-suat-cuong-ba-due/2316549/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.