Hai bóng đáng nhỏ bé chạy như bay qua khe hở giữa đám đông.
Amoon mặc kệ mọi thứ, cô bé đâm vào người Mộ Hi Thần, bàn tay to lớn của Mộ Hi Thần đã ôm cô bé trước khi cô bé đụng vào chân anh.
Amoon hôn vào má anh.
Gương mặt Mộ Hi Thần lập tức trở nên dịu dàng, anh cười thật tươi đáp lại con gái, nhóm cấp. dưới nhìn thấy đều ngạc nhiên muốn rớt cằm.
Có ai từng thấy sếp cười chưa? Còn cười rạng rỡ như thế?
Chưa, chưa từng có!
Những người đến đây hôm nay đều là nhân vật quan trọng của Liệt Diễm, đều là những người đi theo Mộ Hi Thần lâu nhất.
Thật vinh dự khi đời này có thể nhìn thấy sếp. cười! Rất vinh dự!
Cả Phi Trì và Mân Côi đều trợn tròn mắt.
Leo cũng xông về phía mẹ, chẳng qua cậu đã dừng lại cách Tống Vân Khanh một bước. mẹ không thể chịu nổi trọng lượng của mình.
'Tống Vân Khanh ngồi xổm xuống, cô kéo Leo lại quan sát, còn xoay người cậu lại kiểm tra phía sau: “Con có bị thương không?”
Leo lắc đầu: “Không có, mẹ ơi, mẹ có sao không ạ? Mẹ đã khỏi bệnh chưa?”
'Tống Vân Khanh đã nói với hai con là mình đi khám bệnh.
'Tống Vân Khanh gật đầu: ''Mẹ không sao.
Leo mỉm cười, cậu ngẩng đầu nhìn Amoon đang được bố bế: “Bọn con không sao, cũng không sợ.”
Mộ Hi Thần ngồi xổm xuống, anh đặt Amoon xuống đất. Bàn tay nhỏ bé của Amoon duỗi ra ôm cổ mẹ rồi hôn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ket-hon-chop-nhoang-co-vo-ngot-ngao-muon-chay-tron/3398502/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.