Chương trước
Chương sau
Trong xe, Tống Vân Khanh mệt mỏi dựa vào lòng Mộ Hi Thần.

Lạc Ninh khuyên họ nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, trước khi cảm xúc và trí nhớ của 'Tống Vân Khanh ổn định thì không nên quay lại.

Mộ Hi Thần vươn tay ôm Tống Vân Khanh vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô.

Thế này thật tốt! Cuối cùng cô ấy đã trở về bên anh.

Lần này người lái xe là Lâm Gia Thụy.

Cậu ta chỉ cảm thấy tảng đá lớn đè trong lòng cuối cùng đã được gỡ bỏ

Bốn năm năm qua Sếp cậu ta trông chẳng hề giống một người đang sống. Bốn người họ cả Phi 'Trì, Phi Dương và Mân côi, không ngày nào mà không sống trong nặng nề.

Bất kể sau này họ sẽ phải đối mặt với điều gì thì chỉ cần vợ chồng Sếp quay về bên nhau, chỉ cần bốn người nhà họ có thể ở cùng một chỗ thì mọi chuyện đều không thành vấn để.

Dù có gặp chuyện thập tử nhất sinh cũng không phải vấn để gì lớn, bọn họ chỉ hi vọng có thể nhìn thấy gia đình bốn người họ hạnh. phúc.

“Mộ Hi Thần.” Tống Vân Khanh điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn.

“Ừm.” Mộ Hi Thần nhẹ nhàng đáp lại.

“Anh nói là Quốc tế RS thành lập không phải bằng tiền của nhà họ Mộ à?”

“Phải, sao em lại hỏi chuyện này?”

“Trước khi mất ông ngoại em đã nói với mẹ em là nhà họ Mộ, nhà họ Diệp và nhà Iten đã chiếm gần một nửa tài sản của nhà họ Tống.” 'Tống Vân Khanh từ từ ngồi dậy.

“Em không biết liệu trong chuyện này có gì liên quan không,”

Mộ Hi Thần hơi ngạc nhiên: “Ý của em là nhà họ Mộ và họ Diệp âm mưu hại nhà họ Tống?”

'Tống Vân Khanh lắc đầu: “Sự việc cụ thể thế nào thì phải điều tra mới biết được. Ông ngoại em nói năm đó ở thành phố N xảy ra một sự cố tài chính rất nghiêm trọng. Trước đó, nhà họ Mộ và nhà họ Mạnh đều đầu tư theo ông ngoại. Nhưng. lần đó ông đã khuyên nhà họ Mạnh dừng lại và rời khỏi thành phố N. Cũng vì như vậy nên nhà họ Mạnh mới bảo vệ được cơ nghiệp, họ luôn biết ơn ông vì chuyện đó, cảm thấy không có ông ngoại thì sẽ không có nhà họ Mạnh.”

“Nhưng ông Mạnh không đề cập đến nhà họ Mộ và họ Diệp, ông ấy từng nói lúc đó đã có người cấu kết với thế lực nước ngoài. Lúc đó em còn quá nhỏ, giờ đã nhớ lại một lần nữa nhưng cũng vẫn không có manh mối gì. Nhìn bề ngoài thì nhà họ 'Tống suy sụp là đo ông ngoại và mẹ em qua đời, bố em quản lý công việc không tốt. Nhưng chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy.”

Trong ánh mắt Tống Vân Khanh là vẻ lo âu nồng đậm.

Mộ Hi Thần biết cô đang lo lắng điều gì, anh nắm tay cô, nói chậm rãi: “Vân Khanh, trong lòng anh dì Lan mới là người quan trọng nhất, là dì Lan đã cho anh cơ hội và đũng khí để bắt đầu lại một cuộc sống mới. Ông anh chỉ cần một quân cờ, nếu có một ngày quân cờ đó vô dụng thì em đoán ông ấy sẽ làm thế nào?"

Mộ Hi Thần rất bình tĩnh: “Vân Khanh, anh vẫn nói lại câu đó, em muốn làm gì cũng được anh sẽ luôn đứng về phía em. Anh muốn giữ lời hứa với dì Lan, nhưng Vân Khanh à, em phải tin tưởng anh, anh yêu em không phải vì muốn báo đáp ơn nghĩa của mẹ em, em hiểu không?”

'Tống Vân Khanh đỏ hoe hai mắt, gật đầu, lời anh nói và tình cảm của anh, tất cả cô đều tin hết.

“Mộ Hi Thần, em sẽ điều tra thật kỹ những kẻ đã hãm hại nhà họ Tống năm đó. Bất kể họ là ai em đều sẽ bắt hết từng người một. Nếu như chuyện này khiến anh gặp khó khăn thì anh phải nói cho em biết, nhưng dù sao em cũng nhất định đòi lại công lý cho ông ngoại và mẹ!” Tống Vân Khanh tỏ thái độ kiên quyết.

Mộ Hi Thần gật đầu, anh nghiêm túc nhìn cô: "Vận Khanh, anh chỉ có một yêu cầu, đó là em đừng rời xa anh, hãy để anh ở bên em! Chúng ta không thể làm lỡ nhau rồi lại chia xa nữa.”

'Tống Vân Khanh rưng rưng nước mắt cười nói: “Anh trai tóc đỏ, anh khiến em đợi lâu như vậy, anh chuộc lỗi với em và mẹ thế nào đây?”



Môi Mộ Hi Thần nhẹ nhàng phủ lên môi Tống Vân Khanh hơi giãy giụa, nhưng thoáng, nhìn thấy Lâm Gia Thụy đã kéo vách ngăn ở giữa lên.

Nụ hôn này kéo dài mà thâm tình, bao nhiêu. năm mong nhớ và khao khát đều chất chứa trong nụ hôn ấy.

Xe bỗng thắng gấp, đột ngột dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Mộ Hi Thần hạ tấm vách ngăn xuống, trầm giọng hỏi Lâm Gia Thụy.

Sắc mặt Lâm Gia Thụy cực kỳ khó coi, cậu ta liếc Tống Vân Khanh rồi nói: “Sếp, hai đứa bé, lạc mất rồi.”

Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh đều biến sắc: “Cậu nói cái gì?”

Lâm Gia Thụy nuốt nước bọt, cố ép mình phải bình tĩnh: “Bành Việt vừa nói với tôi là tài xế nhà họ Mạnh không đón được hai đứa bé, đã có người đón chúng đi trước rồi.”

“Lái xe! Lập tức trở về!” Mộ Hi Thần còn chưa kịp nói gì thì Tống Vân Khanh đã ra lệnh.

Lâm Gia Thụy liếc nhìn Mộ Hi Thần rồi đạp chân ga, chiếc xe tăng tốc lao về phía trước.

'Tống Vân Khanh cắn chặt môi, lấy máy tính ra kết nối với Tử Du.

Còn Mộ Hi Thần thì liên lạc với Mạnh Ngọc.

“Tử Du? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng, 'Tống Vân Khanh run run.

Đường truyền bên Tử Du cũng không ổn định, hình như anh cũng đang ở trong xe.

“Skye, đừng lo, chúng tôi vẫn đang liên lạc với Leo, sắp đuổi đến nơi rồi. Leo đã gửi lại một tin nhắn nói chúng tôi hãy bám theo tới hang ổ của đám bắt cóc để xem ai chủ mưu. Cô yên tâm, đã có bốn người tiếp tận họ rồi. Leo cũng rất bình tĩnh, cậu bé nói Amoon vẫn ổn. Bao lâu nữa hai người tới được?”

'Thái độ của Tử Du bình tĩnh nên Tống Vân Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nói với họ làm lúc làm việc phải cẩn thận một chút, phải giữ được tính mạng. Hãy điều tra tin tức về tất cả những người liên quan ải, tôi muốn biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai!”

“Được! Yên tâm đi, tôi sắp đến rồi, gặp lại sau!” Tử Du ngắt kết nối.

'Tống Vân Khanh bỏ máy tính xuống, tay nắm. chặt tay nắm của chiếc ghế trước, đốt ngón tay đều trắng bệch.

Tay Mộ Hi Thần bao lấy tay cô: “Đừng lo, Phi 'Trì và Mân Côi đã tự mình tới đó rồi, nhà họ Mạnh đang xảy ra chuyện nên bọn chúng mới lợi dụng sơ hở mà chui vào được.”

'Tống Vân Khanh kinh ngạc.

“Con Béc-giê ông Mạnh nuôi đột nhiên phát điên, nó lao ra sân trước định cắn Sở Mạc Dao. May có thím Trương ngắn cản được, con chó đã bị chú Đức bắn chết. Sở Mạc Dao ngã trên đất, ông Mạnh bị kinh sợ, nhưng đều được đưa vào bệnh viện hết rồi. Sở Mạc Dao đã bình an hạ sinh một cô con gái. Con chó bị đánh thuốc. Sáng nay tài xế đưa bọn trẻ đến trường, đã dặn là hết giờ tài xế sẽ đến đón rồi đưa chúng đi bệnh viện thăm em bé mới đẻ, nhưng lại có người lợi dụng chỗ sơ hở này. Mạnh Ngọc nói nhà họ Mạnh bị cài người vào, chú Đức đang điều tra. Đám trẻ bị đưa đi thì nửa tiếng, sau nhà họ Mạnh mới nhận được tin, Mạnh Ngọc. đã phái Phi Trì và Mân Côi đi rồi.”

'Tống Vân Khanh gật đầu: '“Tử Du đã liên hệ với Leo, Leo bảo bọn họ trước tiên đừng hành động vội, thằng bé muốn biết hang ổ của bọn bắt cóc, anh kêu người của anh liên lạc với Tử Du đi, đừng để người mình hiểu lầm lẫn nhau.”

Mộ Hi Thần lập tức thông báo cho Phi Trì, 'Tống Vân Khanh cũng báo tin cho Tử Du.

“Đồng hồ Leo và Amoon đeo trên tay là do Leo. sửa lại, bên trong có máy phát tín hiệu, có thể báo động trực tiếp cho Tử Du và Ny Na. Trên quần áo hai đứa cũng có một cúc áo có gắn định vị GPS. Như vậy thì dù ở đâu Tử Du cũng có thể tìm thấy chúng.”

Mộ Hi Thần vừa vui lại vừa hiếu kỳ: “Hình như Leo đặc biệt hứng thú với máy móc nhỉ.”

Tống Vân Khanh gật đầu: “Hồi chúng còn nhỏ không có ai chăm sóc giúp em, nên suốt ngày em phải dẫn theo bên người. Leo chưa biết nói mà đã biết chơi điện tử, dần dần còn có thể đấu ngang cơ với Tử Du. Bọn em toàn là những người am hiểu về phần mềm và phần cứng. Đồ chơi thằng bé từng chơi khi còn nhỏ đều là những thứ đó. Amoon thì lại không hứng thú, nhưng mưa đầm thấm đất, cũng hiểu được ít nhiều, có thể thao tác với máy tính giỏi hơn người thường. Nhưng điểm mạnh nhất của Amoon chắc là đỗ người.” Trên môi Tống Vân Khanh lộ ý cười, hai đứa bé chính là niềm tự hào lớn nhất của cô.

“Vân Khanh, vất vả cho em rồi.” Mộ Hi Thần. nghe mà trong lòng không thoải mái, điều tiếc nuối lớn nhất lớn nhất trong đời anh có lẽ là không được tham gia vào quá trình sinh ra và lớn lên của các con mình.



'Tống Vân Khanh lắc đầu: “Khi em mới đến Anh bà Tư đã để lại cho em một khoản tiền. Trước khi tìm được Tô Mạn Nhiên em vẫn luôn ăn uống, tiết kiệm. Sau đó tìm được người rồi thì tình hình đã tốt hơn, sau khi con sinh ra cũng được mọi người hỗ trợ chăm nom giúp.”

“Em và Tô Mạn Nhiên quen nhau từ trước à?” Đây là điều Mộ Hi Thần vẫn luôn không hiểu.

'Tống Vân Khanh lắc đầu: “Khi còn ở trong. nước em tham gia cuộc thi Hacker quốc tế, phần thưởng nhận được là học phí bốn năm ở Cambridge. Khi đó em vẫn còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp, cho nên em thương lượng với họ để em tốt nghiệp rồi đi sau. Họ tài trợ học phí, còn em cần phải tiết kiệm đủ chỉ phí sinh hoạt trước. khi tốt nghiệp.”

Mộ Hi Thần hiểu ra, chẳng trách lúc đó cô lại nóng lòng muốn tích tiền như vậy.

“Sao em không nói với anh?" Mộ Hi Thần xoắn xuýt với điều này.

'Tống Vân Khanh liếc anh, lúc đó anh mà đồng ý cho cô đi du học mới là lạ, sau này chính cô cũng, tự mình muốn từ bỏ, cô vốn tưởng rằng sẽ ở bên Mộ Hi Thần cả đời như vậy.

“Sau khi đến Anh em không thể liên lạc được với họ, tiền của em thì đã tiêu gần hết. Em không. còn cách nào khác ngoài đành phải hack cơ sở dữ. liệu của Tô Mạn Nhiên, sau đó ngồi trong quán net đợi anh ta đến bắt đi. May là anh ta đích thân đến nên bớt đi nhiều chuyện thị phi. Sau đó, em chuyển đến một trong những biệt thự của anh ta. 'Trong thời gian đó lại đúng lúc tiếp nhận vụ của nhà họ Diệp. Đó là lúc Diệp Tu Văn hợp nhất Long Môn xong,là thời điểm quan trọng để gia nhập 'Tập đoàn Thiên An. Lúc đó bọn em rất Sau này Leo và Amoon ra đời, để tiện cho việc chăm sóc nên căn biệt thự đã trở thành nơi làm việc của 'bọn em. Leo và Amoon đã lớn lên trong hoàn cảnh. như vậy.”

Mộ Hi Thần ôm lấy cơ thể gầy yếu của Tống 'Vân Khanh, trong lòng áy náy vô cùng.

“Mộ Hi Thần, lần đó anh cứu em xong vì sao. lại biến mất không thấy tăm hơi đâu?” Tống Vân Khanh hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Mộ Hi Thần nới lỏng cổ áo: “Sau khi anh cứu em thì đì Lan đã kiểm tra thân thế của anh. Dì biết anh không phải dân lưu manh đầu đường xó chợ nên đã khuyên anh trở về nhà họ Mộ, dù không tranh giành gia sản thì cũng phải lợi dụng tài nguyên của nhà họ Mộ để học ra bản lĩnh, có thể sống yên ổn và lo cho tương lai của em sau này. Dì Lan nói đã để lại cho chúng ta một phần tài sản đủ để sau này sinh sống, bà không cầu con gái được phú quý, chỉ hi vọng chúng ta có thể bình an hạnh phúc. Dì đã giao cho anh chỗ tài sản đó, nói chờ. chúng ta kết hôn thì sử dụng. Anh nghĩ đó là quà của đì đành cho hai đứa mình nên chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó.”

'Tay anh dịu dàng vỗ về Tống Vân Khanh.

Sau khi xuất viện thì anh đến gặp ông Mạnh,

nhờ ông ấy tiến tới đưa anh về nhà họ Mộ. Không, ngờ ông nội anh lại rất sẵn lòng nhận anh vào nhà, còn đưa anh ra nước ngoài du học. Anh đã bỏ bê việc học khá lâu, cho nên mấy năm ở Mỹ anh đều đành toàn bộ thời gian cho việc học. Anh không ngờ sau khi đì Lan qua đời Thẩm Nghị lại đám đối xử với em như vậy. Sau khi anh về cũng không tìm được em, mãi cho đến khi em đính hôn.”

Chuyện kế tiếp chính là kỉ niệm chung của hai người.

'Vừa đến thành phố M Mộ Hi Thần và Tống. 'Vân Khanh đều lần lượt nhận được điện thoại của. 'Tử Du và Phi Trì. Lâm Gia Thụy lái xe đến thẳng. hiện trường, đó là một nhà kho đổ nát ở ngoại ô.

Xe vừa dừng lại Tống Vân Khanh đã mở cửa lao xuống xe. Dù Tử Du có nói gì đi nữa thì cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của hai đứa bé.

Bên ngoài nhà kho là một cái sân trống, lúc này có bảy tám chiếc xe tư nhân màu đen đã đậu sẵn trong sân.

'Vừa thấy xe của họ đi vào những người trong, xe đều đi ra, người ngoài xe cũng tụ lại một chỗ.

Du Phi Trì và Mân Côi dẫn người mình theo, khí thế hung dữ. Đã mấy năm nay Liên minh Liệt Diễm chưa có lần nào xuất trận như thế này, cho đến khi Du Phi Trì và Mân Côi tự mình đi làm nhiệm vụ, nhưng kết quả lại thành chuyến du lịch đến một nhà kho ở ngoại ô.

“Sếp!”

“Sếp!”

Đám cấp dưới lần lượt chào hỏi.

'Thần sắc Mộ Hi Thần lạnh lẽo.

“Mẹ!”

“Bố!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.