Chương trước
Chương sau
Phong Dạ Minh cuối cùng cũng cõng được tân binh kia về tới đích, lúc này phần lớn tân binh vẫn chưa hoàn thành huấn luyện buổi sáng lần này.

Sau khi tân binh được đặt xuống nghỉ ngơi, Phong Dạ Minh liền đứng bên cạnh, anh không nghỉ ngay lập tức mà thực hiện các động tác vận động giãn cơ, ánh nắng ban mai chiếu xuống người anh, những người lính chạy mệt phờ ở xung quanh nhìn thấy vậy liền lập tức có tinh thần, cũng muốn một ngày nào đó mình trở thành một người đàn ông toàn thân khí khái giống như anh.

Dương Thận nhìn Phong Dạ Minh bằng ánh mắt phức tạp, có điều anh ta không nói gì cả. Sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, tiếp theo đó lại có huấn luyện đấm bốc, ánh mắt Dương Thận mấy lần nhìn Phong Dạ Minh, điều anh ta không muốn nhìn thấy nhất chính là vẻ xem thường rất có thể bộc lộ ra trong ánh mắt của Phong Dạ Minh.

Dù sao những thứ anh ta có thể dạy được lúc này đối với Phong Dạ Minh mà nói chỉ là trò con nít.

Có điều trong ánh mắt Phong Dạ Minh không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, anh chỉ nghiêm túc làm theo giống như một tân binh phục tùng mệnh lệnh, không hề gây sự cũng không khiến người khác phải bận lòng.

Hôm nay Dương Thận vô cùng nghiêm khắc khiến cho các tân binh đều mệt nhoài, họ không hề biết rằng, Dương Thận làm vậy đã là có chút nhằm vào Phong Dạ Minh, vì anh ta không tìm được cách nào khác để đối phó với Phong Dạ Minh nên chỉ có thể tăng cường mức độ huấn luyện.

Sau bữa trưa sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, Dương Thận và một đám anh em tụ tập cùng ăn cơm, trong căn cứ rất dễ bồi dưỡng tình anh em, Dương Thận ở đây cũng có một nhóm anh em có nghĩa khí.

Họ vừa hay trở về sau một mục huấn luyện, ai nấy cũng vô cùng hồ hởi, mạnh mẽ, nghe nói dưới quyền anh ta có Phong Dạ Minh, lại nghe một số lời đồn đại trong đội ngũ, nói rằng Phong Dạ Minh đang theo đuổi Dạ Nghiên Tịch.

Là anh em của Dương Thận, đương nhiên biết được Dương Thận chính là một trong số những người theo đuổi Dạ Nghiên Tịch, vì thế trong lòng họ cũng cảm thấy bất bình thay cho anh ta.

Ăn cơm xong, Dương Thận và sáu người anh em đi dạo bộ trên đường, vừa đi vừa thảo luận về các hoạt động diễn luyện trong hạng mục huấn luyện gần đây.

"Gần đây chúng ta đều chỉ rèn luyện trong phòng, tôi đột nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn vận động gân côt." Một người trong số hỏi lớn tiếng nói.

Một người khác lập tức hiểu được ý của người anh em mình, cũng xua tay nói với Dương Thận: "A Thận, trong đội của cậu có Phong Dạ Minh mới tới, cậu đã lĩnh giáo qua chưa? Thân thủ thế nào?"

Ánh mắt Dương Thận tỏ vẻ khinh thường: "Là vậy đó, còn thế nào nữa?"

"Nhưng tôi nghe nói cậu ta một mình có thể đánh được năm người! Những người thân thủ như chúng ta không biết mấy người có thể đánh được cậu ta."

Dương Thận liền trừng mắt nhìn họ: "Người khác tâng bốc anh ta là thần thoại, anh ta và chúng ta cũng không có gì khác biệt cả, bất cứ ai trong số các cậu cũng có thể đối phó được anh ta."

"Tôi nghĩ anh ta cũng không có tài cán gì, nếu không sao lại bị giáng cấp xuống đây? Có cơ hội tôi cũng muốn lĩnh giáo!"

Ánh mắt Dương Thận thoáng vẻ toan tính, anh ta nhìn về phía mấy người anh em của mình: "Các cậu có thể giúp tôi một việc không?"

"A Thận, tôi biết cậu muốn nói gì, cậu là sĩ quan huấn luyện của anh ta, cậu không thể đối phó với anh ta, nhưng chúng tôi không phải, chúng tôi đối phó với anh ta, ức hiếp anh ta thì đã sao chứ?"

"Đúng, giao cho chúng tôi, chúng tôi thay cậu giáo huấn anh ta."

Những người khác cũng lập tức hưởng ứng, tham gia vào đội ngũ giáo huấn Phong Dạ Minh, như thể Phong Dạ Minh sắp sửa gặp xui xẻo trong tay bọn họ vậy.

Dương Thận nhìn người anh em tốt của mình thở dài nói: "Nói thực lòng, tôi rất muốn để anh ta rời khỏi đây, vì anh ta đang có ý đồ với Nghiên Tịch, còn Nghiên Tịch không biết bị anh ta dùng cách gì mê hoặc, tôi không muốn Nghiên Tịch ở bên anh ta."

"Yên tâm đi, hãy giao cho chúng tôi, chẳng qua chỉ là đánh một trận thôi mà! Chúng tôi có thể gánh vác được, cho dù thủ trưởng có hỏi tới chúng tôi cũng chỉ nói là đọ sức."

"Quan trọng là chúng ta phải đánh gục được anh ta."

"Đương nhiên chúng ta có thể."

"Được rồi, chiều tôi sẽ hẹn anh ta vào rừng, tìm nơi không có camera an ninh đánh anh ta một trận."

"Được rồi, quyết định vậy đi."

Dương Thận nhắc nhở một câu: "Các cậu cũng đừng lơ là, dù sao thì anh ta cũng có chút năng lực."

"Được, hãy để chúng tôi lo, đợi tin tốt lành của chúng tôi."

Dạ Nghiên Tịch lúc này đang luyện quyền trong phòng tập, mấy người đàn em đang kêu dừng, ai nấy cũng tỏ vẻ bội phục.

"Chị, chị mạnh như vậy không sợ tìm không được bạn trai sao?" Có một anh lính mau miệng oán thán một câu, vì cậu ta định đánh lén nên mặt bị đấm một cú.

Dạ Nghiên Tịch cầm thuốc bước tới nói với anh: "Quan tâm tới gương mặt của cậu trước đi đã, đừng để sau này ra ngoài không tìm được bạn gái, nào, để tôi bôi thuốc cho."

Anh lính mặt mũi sưng húp như đầu heo lập tức đứng thẳng để cô bôi thuốc.

Bên cạnh có một anh lính tiếp lời: "Chị Nghiên Tịch còn sợ không không gả đi được sao? Em nghe nói Phong Dạ Minh chính là rau của chị! Có phải không vậy."

"E là cũng chỉ có người đàn ông như Phong Dạ Minh mới có thể hàng phục được chị thôi."

Dạ Nghiên Tịch thấy mọi người lấy cô và Phong Dạ Minh ra đùa cũng chỉ mỉm cười, không hề phủ nhận, ngược lại trong lòng vô cùng vui vẻ, ngọt ngào.

Cô nghĩ tới việc anh đang huấn luyện ở gần đây, trong lòng lại cảm thấy rất mãn nguyện.

Huấn luyện buổi chiều chớp mắt đã qua đi, chập tối mặt trời chếch về phía tây, cảnh sắc hoàng hôn vô cùng rực rỡ, hút hồn.

Phong Dạ Minh cầm lấy chiếc t-shirt của mình, cởi trần, thể hình của anh rất tiêu chuẩn, thường trở thành đối tượng khiến các anh lính trẻ ngưỡng mộ.

Khí chất của đàn ông trưởng thành được bộ lộ ra trong từng cử chỉ lời nói.

Đúng lúc này có một anh lính trẻ chạy tới nói với anh: "Anh Phong, chị Nghiên Tịch tìm anh."

Phong Dạ Minh liền dừng bước, ánh mắt nhìn anh lính đàn em hỏi gấp: "Cô ấy ở đâu?"

"Kia, ở rừng cây bên kia." Anh lính chỉ tay về phía đó rồi bỏ chạy.

Phong Dạ Minh đi vào trong rừng cây, anh không nghĩ ngợi nhiều liền đi thẳng về hướng đó.

Dương Thận ở cách đó không xa, ánh mắt chùng xuống, quả nhiên chỉ cần là tin của Nghiên Tịch, Phong Dạ Minh sẽ đi mà không hề nghi ngờ gì.

Có điều bây giờ người đợi anh ta ở đấy không phải Dạ Nghiên Tịch mà là sáu người lính đặc cấp chuẩn bị sẵn sàng để nện anh ta một trận.

Phong Dạ Minh quả thực không hề nghi ngờ gì, trong lòng anh thậm chí còn có chút mong chờ gặp mặt, vì một ngày không gặp, anh vô cùng nhớ cô.

Phong Dạ Minh bước đi rất nhanh, anh mau chóng đi vào trong rừng cây, có điều vẫn không nhìn thấy bóng dáng Dạ Nghiên Tịch đâu, anh cứ thế tiếp tục đi sâu trong rừng, bất giác đã đi tới rừng cây cách xa cả cây số.

Phong Dạ Minh đành phải gọi một câu: "Nghiên Tịch, em ở đâu?"

Trả lời anh là sáu kẻ cao lớn vạm vỡ bước ra từ sau bãi đá trong rừng, bọn họ mặc trang phục rằn ri, tay khoanh trước ngực, thái độ nhìn kẻ ngoại lai nhìn Phong Dạ Minh trước mặt.

Phong Dạ Minh nhìn thấy sáu người bọn họ liền hiểu ra, sắc mặt anh có chút tức giận: "Là mấy người tìm tôi tới?"

"Đúng vậy, là chúng tôi tìm anh tới." Kẻ cầm đầu vênh mặt nói.

"Các anh có thể gọi thẳng tôi ra, tại sao phải lấy Nghiên Tịch ra để lừa tôi?" Phong Dạ Minh hơi tức giận, anh ghét nhất là người khác lợi dụng Dạ Nghiên Tịch.

"Cũng không còn cách khác, chỉ có thể mượn danh Nghiên Tịch, nếu không có thể anh sẽ không tới, cũng có thể không dám tới!"

Phong Dạ Minh nhìn sáu người họ, xem ra những người này tới không có ý đồ gì tốt đẹp, anh nghiến răng nói: "Các anh muốn làm gì?"

"Phong Dạ Minh, chúng tôi nghe tên của anh từ rất lâu rồi, luôn muốn mở mang tầm mắt xem binh vương trong tầm mắt là như thế nào, đồng thời cũng muốn lĩnh giáo xem anh lợi hại hay những người lính chúng tôi ở đây lợi hại."

"Muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói thẳng." Phong Dạ Minh không thích vòng vo.

"Chà? Có giác ngộ gớm! Đúng, chúng tôi muốn tìm anh tới để đánh nhau, nơi này chúng tôi không hoan nghênh người bị giáng cấp xuống như anh, vấy bẩn đội ngũ của chúng tôi." Người cầm đầu vô cùng ngông nghênh.

Phong Dạ Minh nhìn thái độ khiêu khích của họ liền muốn đánh cho một trận, nhưng nghĩ tới thân phận của anh ở đây và việc anh phải kiên định bảo vệ, anh liền cố kìm nén xuống.

"Tha lỗi cho tôi không rảnh." Phong Dạ Minh dứt lời liền vắt áo lên vai, quay người định đi.

Ngay lập tức ba người liền chặn phía trước mặt anh: "Không được đi, không đánh một trận phân cao thấp, hôm nay anh sẽ không được đi đâu cả."

Phong Dạ Minh nhíu mày, ánh mắt thấp thoáng ánh sáng sắc lạnh, anh quát lên một câu: "Tránh ra."

Lập tức sáu người có mặt ở đây đều cảm thấy run sợ, bị khí thế vô hình của anh làm cho khiếp đảm.

"Phong Dạ Minh, anh cũng không xem xem đây là địa bàn của ai, anh còn dám ngông cuồng, hỗn xược ở đây sao, anh tưởng rằng đây là nơi anh có thể làm bừa được sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.