Phong Dạ Minh nhìn dáng vẻ quen đường của cô, bất giác bật cười: "Đây là cứ địa bí mật của em sao?"
Dạ Nghiên Tịch quay đầu lại mỉm cười: "Đây là nơi từ nhỏ tới lớn em thích một mình tới nhất."
Dứt lời cô liền nhẹ nhàng nhảy lên trên một tảng đá bằng phẳng to như một chiếc giường, cô ngồi xếp bằng trên đó, sau lưng Phong Dạ Minh cũng nhảy lên theo.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn biển cả trước mặt, dưới ánh trăng, trên mặt biển được bao trùm một lớp sương mờ ảo.
"Đẹp không? Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.
"Ừ, rất đẹp." Phong Dạ Minh chăm chú nhìn cô, câu nói này vừa khen ngợi cảnh sắc nơi đây vừa như thể khen ngợi sắc đẹp của cô.
Dạ Nghiên Tịch bối rối mỉm cười, chống tay bên má nhìn ra phía xa: "Trước đây khi buồn chán em đều một mình tới đây suy nghĩ, nhiều việc nghĩ không ra khi nhìn thấy cảnh sắc bao la này em sẽ nhanh chóng nghĩ thông suốt."
Phong Dạ Minh liền cảm thấy hiếu kỳ: "Vậy trước đây có việc gì em nghĩ không thông suốt sao?"
"Có! Em muốn tham gia huấn luyện đặc chủng binh nhưng ba em không đồng ý, em muốn tham gia đội bảo vệ đặc biệt của quốc giá, ba em cũng không đồng ý, khi đó em thực sự không biết mình học những bản lĩnh này rốt cuộc dùng để làm gì."
Phong Dạ Minh dịu dàng nhìn cô, anh đưa tay giúp cô vén nhẹ mái tóc dài: "Có lẽ suy nghĩ của ba em là muốn em có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2690434/chuong-1457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.