Trên địa hình không mấy bằng phẳng này, Phong Dạ Minh ôm theo Dạ Nghiên Tịch không ngừng chảy máu về sơn động, cho dù lúc này anh sợ hãi vô cùng nhưng anh vẫn không thể hoảng loạn.
Dạ Nghiên Tịch giơ tay xoa lên má anh, dùng chút sức lực cuối cùng để cảm nhận.
Nhìn gương mặt lo lắng của anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, cô vô cùng xót ruột.
Nhưng cô cảm thấy bóng tối đang gọi cô, cảm thấy cả thế giới đang chao đảo, cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại, tay cô dần buông xuống.
"Nghiên Tịch, đừng ngủ, cầu xin em đừng ngủ, sắp tới nơi rồi." Giọng Phong Dạ Minh khẩn cầu, trong giọng nói khàn khàn có tiếng nghẹn ngào.
Cuối cùng sơn động của họ cũng ở ngay trước mắt, Phong Dạ Minh đặt cô nằm thẳng trên mặt đất, xé vội ba lô lấy ở trong ra toàn bộ dụng cụ, thuốc cầm máu có thể dùng tới, anh cắn răng lấy một chiếc kẹp, đổ cồn sát trùng, anh ngậm chặt đèn pin, trán vã mồ hôi cởi áo Dạ Nghiên Tịch, không cởi ra được liền dùng kéo cắt, cuối cùng vết thương đang chảy máu không ngừng cũng xuất hiện.
Có một viên đạn găm bên trong, nếu không lập tức gắp đạn ra, Dạ Nghiên Tịch sẽ mất máu tới chết.
Vì thế lúc này anh không có lựa chọn nào khác, anh nhất định phải làm vậy.
Anh cầm một chiếc dụng cụ khác, tách cơ thịt bên ngoài vết thương của Dạ Nghiên Tịch ra, dựa vào ánh sáng của đèn pin, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2690395/chuong-1438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.