Dạ Nghiên Tịch biết rằng đây là cách làm tốt nhất, không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ dựa vào hai người họ đối đầu với ba mươi người của đối phương sẽ rất nguy hiểm.
"Đợi em, em sẽ về lại ngay." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền lấy một chiếc ba lô đơn giản trong động khoác lên người, đi về phía phương hướng dẫn tới đây.
Phong Dạ Minh nhìn theo bóng cô khuất dần trong màn đêm, ánh mắt anh không giấu vẻ thương xót, nếu như có thể, anh thực sự không hi vọng cô là đại tiểu thư nhà họ Dạ chứ không phải nữ chiến sĩ vào sinh ra tử cùng anh.
Dạ Nghiên Tịch bật đèn pin, từng bước từng bước đi trong rừng, dựa vào trực giác đi về phía con đường lúc tới đây, lúc này là ban đêm, là khoảng thời gian tối tăm nhất.
Dạ Nghiên Tịch vừa đi được mấy nghìn mét liền nghe thấy trên những tảng đá xung quanh xuất hiện mấy đôi mắt xanh lét, đó là mắt chó sói.
Dạ Nghiên Tịch nghiến răng, lúc này còn gặp phải bầy sói, những con sói này rõ ràng đã coi cô là con mồi.
Cô nhanh chóng lao lên chỗ cao, lúc này ánh trăng cũng đang giúp cô, bất ngờ ló ra một nửa, chiếu sáng cảnh quan xung quanh.
Dạ Nghiên Tịch lấy súng ngắn ra bắn thẳng về phía con sói ở phía trước, bắn trắng điểm yếu, con sói đó hú lên một tiếng, ngay lập tức bầy sói trong rừng đều đáp trả.
Phong Dạ Minh đang ở chỗ sơn động, đôi mắt giống như hai luồng hàn quang, Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2690394/chuong-1437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.