Chương trước
Chương sau
Vào đúng lúc này, ở ngay sau, tòa biệt thự bắt đầu phát nổ tử bên trong, lực xung kích lớn vô cùng như có thể phá hủy mọi thứ. Dạ Lương Thành biết hắn ôm lấy Cung Muội Muội không thể chạy tới vị trí an toàn. Đột nhiên, hắn quỳ xuống, dùng thân hình áp sát che lên cơ thể mềm nhũn của Cung Muội Muội, chặt chẽ bảo vệ cô.

"Dạ Lương Thành?" Hốc mắt của Cung Dạ Tiêu ẩm ướt, hắn gào lên, muốn xông vào cứu người, thế nhưng những tiếng nổ liên tiếp truyền tới, uy lực của vụ nổ hiện giờ dù cho có là người khỏe mạnh đến đâu cũng khó mà chống đỡ nổi.

Cung Dạ Tiêu muốn lao đi nhưng lại bị hai vệ sĩ bên người giữ lại trong nháy mắt, dù họ biết rằng ông chủ sẽ hận đến mức muốn giết họ, nhưng bọn họ bắt buộc phải làm như vậy, bởi vì, bảo vệ cho sự an nguy của hắn là trách nhiệm của bọn họ.

Mặt Cung Muội Muội dán chặt vào lồng ngực của Dạ Lương Thành, tai của cô đã được hắn che kín, tiếng nổ dường như cách cô rất xa, nhưng tim của cô, lại rất đau, đau vô cùng...

Đau đến mức như sắp vỡ vụn cả ra rồi, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, cô khẽ gọi một tiếng: "Dạ Lương Thành."

Vụ nổ diễn ra trong ba mươi giây, vừa kết thúc, khói bụi mù mịt bay lên trời, ngay lập tức Cung Dạ Tiêu và vệ sĩ bên người chạy tới chỗ của Dạ Lương Thành.

Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng lật người Dạ Lương Thành lại, chỉ thấy tai của hắn tràn đầy máu, hắn cũng đã bị ngất đi.

Mà Cung Muội Muội được hắn bảo vệ ở dưới, trừ khuôn mặt vương đầy nước mắt và toàn thân run rẩy ra thì hoàn toàn không có chút thương tích nào.

Trái tim Cung Dạ Tiêu đau như bị xé nát, hắn cho vệ sĩ nâng Dạ Lương Thành lên xe, mau chóng đưa tới bệnh viện, còn hắn thì tự mình ôm lấy Cung Muội Muội đang run lẩy bẩy bước nhanh về phía xe đang đỗ.

Dạ Lương Thành ngay lập tức được đưa vào bệnh viện gần nhất, Cung Muội Muội ở trên xe cũng đau lòng quá độ mà ngất đi, lại thêm hai ngày nay cô cũng chưa được ăn gì, cơ thể của cô đã không chịu nổi.

Cung Dạ Tiêu cùng đưa hai người vào bệnh viện để cấp cứu.

Nắm tay của hắn vẫn luôn siết chặt, gương mặt anh tuấn đầy sát khí, từ vụ nổ hôm nay có thể thấy được là tên Lý Nhuệ kia đứng sau, rõ ràng là muốn dồn họ vào đường chết, một người là anh em của hắn, còn một người là em gái hắn.

Dù cho tên Lý Nhuệ này là người nào đi chăng nữa, thì hắn Cung Dạ Tiêu nhất định cũng sẽ không bỏ qua.

Sau khi Cung Muội Muội được kiểm tra, cơ thể chỉ bị thiếu dinh dưỡng, lại thêm việc bị mệt mỏi mấy ngày trời và đau thương quá độ nên bị hôm mê tạm thời.

Dạ Lương Thành thì được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, hơn một giờ đồng hồ sau mới thấy bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng đi ra nói, "Tình trạng vết thương của bạn anh khá phức tạp, màng nhĩ bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa, đầu của anh ấy cũng bị chịu lực xung kích lớn dẫn đến việc thần kinh não bị choáng nặng.

"Bao giờ thì cậu ấy tỉnh lại?"

"Điều này rất khó nói, ngay cả tôi cũng khó mà trả lời anh được."

"Tại sao?"

"Bởi vết thương của anh ấy không chỉ ở mặt ngoài, mà còn bị hao tổn khá nặng ở trung khu thần kinh." Nói xong, bác sĩ cũng nặng nề thở dài nói: "Có thể tỉnh hay không vẫn chưa rõ, lại thêm việc màng nhĩ của anh ta bị thương nặng, có thể dẫn đến việc tạm thời không nghe được trong một thời gian hay không, vẫn còn chưa rõ."

Lời nói của bác sĩ khiến vẻ mặt vốn đau xót của Cung Dạ Tiêu lộ ra vẻ lo lắng, Dạ Lương Thành vì để cứu em mình sớm đã không màng sống chết.

Mà hắn, nhất định phải trả lại một Dạ Lương Thành nguyên vẹn cho em gái.

Lúc Cung Muội Muội tỉnh lại, đã hơn bốn giờ sáng rồi, cô bị ác mộng làm tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh, khi cô mở mắt liền nhìn thấy anh trai, cô lập tức hoảng loạn ngồi dậy, "Lương Thành đâu? Anh ấy ở đâu?"

"Muội Muội, đừng lo lắng, cậu ấy đang ngủ." Cung Dạ Tiêu không nỡ nhẫn tâm nói tình trạng thật sự của Lương Thành hiện giờ cho cô, bởi hiện giờ cô đang rất yếu.

Cung Muội Muội giơ tay hất chăn lên, "Em muốn đi xem anh ấy, nhất định là anh ấy đã bị thương nặng."

Cung Dạ Tiêu ngăn em gái mình lại, "Cậu ấy đang nghỉ ngơi, giờ em đừng qua vội, em phải ngủ một giấc đi đã."

"Anh, cho em đi thăm anh ấy đi, xin anh đấy." Nước mắt của Cung Muội Muội sắp trào ra đến nơi, vào giây phút tòa nhà phát nổ đó, tim của cô đau vô cùng.

Cung Dạ Tiêu không thể làm gì khác hơn ngoài việc lấy cái áo bên cạnh khoác lên cho cô, "Mặc nhiều một chút, bác sĩ nói cơ thể em rất yếu."

Cung Muội Muội mặc áo vào, đến giường bệnh sát vách của Lương Thành. Cô thấy người đàn ông đang yên tĩnh ngủ say, nhìn gương mặt anh tuấn không chịu thương tích gì, trái tim của cô cũng an tâm hơn chút.

"Bác sĩ nói sao? Bao giờ anh ấy tỉnh lại?" Cung Muội Muội khẽ hỏi anh trai.

"Cậu ấy... Bác sĩ nói não bộ chịu chấn động một chút, tạm thời đang trong trạng thái bị choáng." Cung Dạ Tiêu híp mắt nói, giọng nói lo lắng có chút che giấu sự thật.

Thế nhưng, Cung Muội Muội lớn lên từ nhỏ với anh lại nghe ra, tim của cô bỗng như ngừng đập. Cô mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Cung Dạ Tiêu, "Anh, anh nói sự thật cho em biết được không? Em tiếp nhận được mà, em tiếp nhận được hết, em chỉ muốn biết sự thật, xin anh hãy nói cho em."

Cung Dạ Tiêu thở dài một tiếng, "Bác sĩ nói, thần kinh não của cậu ấy bị tổn thương, tình hình khá phức tạp, tạm thời còn phải quan sát thêm."

"Vậy bác sĩ có nói bao giờ anh ấy tỉnh lại không?" Cung Muội Muội căng thẳng nhìn anh trai hỏi.

"Bác sĩ nói, có thể tỉnh hay không, vẫn chưa thể rõ." Cung Dạ Tiêu cảm thấy nói những điều này, đối với em gái mình, là quá mức tàn nhẫn.

Cung Muội Muội che miệng, chặn lại tiếng nghẹn ngào, chỉ có đôi mắt vẫn hướng về Dạ Lương Thành không ngừng rơi lệ.

Tại sao lại có thể như vậy chứ? Không, cô muốn hắn phải tỉnh lại.

"Muội Muội, em đừng lo lắng, anh sẽ không bỏ cuộc, Lương Thành nhất định cũng sẽ tỉnh lại, cậu ấy vẫn còn tiếc nuối thế giới này, tiếc nuối em mà."

Cung Muội Muội che miệng, tiếng nức nở vang lên, cô nằm rạp người bên cạnh Dạ Lương Thành, nhất thời tâm trạng đau thương không kìm nổi bản thân.

Cung Dạ Tiêu yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn em gái mình, lại phát hiện, hắn chẳng làm được gì cả, thậm chí đến cả lời an ủi hắn cũng chẳng biết nên nói thế nào.

Cung Dạ Tiêu đã báo tin bình an của Cung Muội Muội cho gia đình, thế nhưng hắn lại chẳng hề nhắc đến Dạ Lương Thành, bởi vì, bọn họ đã lo lắng quá nhiều rồi, nếu như giờ lại nói cho họ tình trạng của Dạ Lương Thành, mọi người chắc chắn không thể nghỉ ngơi cho tốt.

Hắn định vào sáng sớm mai đưa Dạ Lương Thành đến nước M, ở đó có nhiều chuyên gia não khoa, hắn tuyệt đối không để cho Dạ Lương Thành vĩnh viễn ngủ say được.

Mà ở nhà họ Dạ, hiện giờ Cung Dạ Tiêu thực sự không nỡ thông báo tin tức này, cũng bởi, Dạ Lương Thành là con trai duy nhất của nhà họ, mà sức khỏe của ông Dạ không tốt, tuổi tác lại cao.

Cung Dạ Tiêu nhìn Dạ Lương Thành, lại thở dài một tiếng.

Cung Muội Muội khăng khăng không chịu đi ngủ, cô muốn ở bên Dạ Lương Thành, không muốn cách xa hắn thêm một giây phút nào.

Cung Dạ Tiêu cũng ngồi ở sofa, hắn muốn trông nom cho hai người họ, hắn nhìn Cung Muội Muội, nhưng ánh mắt của cô một khắc cũng không rời Dạ Lương Thành đang say ngủ.

Giờ phút này, mọi thứ yên tĩnh, lại nặng nề.

Cung Dạ Tiêu âm thầm thế, sau này, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người thân của mình chịu tai vạ.

Tuyệt đối không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.