Chương trước
Chương sau
Cung Muội Muội đang lúc kinh hoảng, bỗng chốc, chỉ thấy ngọn đèn vẫn luôn sáng đột nhiên lại phụp một cái, tất cả đều bị tắt, cả tầng hầm tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Cung Muội Muội trừng lớn mắt, cô giật mình, hai tay sờ mó khắp tứ phía.

Cô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ở bên ngoài, và cả tiếng mắng chửi.

Cung Muội Muội thấy mình điên mất, tại sao lại ngắt điện chứ? Nếu như ngắt điện không phải là cô càng nguy hiểm hơn sao?

Mà lúc này, cô nghe thấy có người đang tiến lại, cô lập tức hoảng sợ hỏi, "Ai? Ai đó?"

Song, người đó đang lần mò mở khóa, bên trong quá tối, dường như hắn không thể sờ đúng lỗ khóa.

Mà trong không khí có một hơi thở đàn ông vừa xa lạ lại vừa buồn nôn truyền tới, tim Cung Muội Muội gấp gáp vô cùng. Cô biết, là tên đàn ông đó, chính là thằng khốn nạn đó.

Hắn muốn xông vào bóng tối ức hiếp cô, Cung Muội Muội lập tức che miệng lại. Lúc này bốn phía đều tối đen như mực, chẳng ai thấy được ai, cô nghĩ hắn cũng không thể nhìn thấy mình.

Thế nhưng vào đúng lúc này, tên đàn ông lấy điện thoại ra, định mở đèn chiếu sáng. Điện thoại vừa sáng lên, quả nhiên đúng là tên buồn nôn đó.

Cung Muội Muội đứng trong góc tối, động cũng chẳng dám động, chỉ có thể cầm chặt giày cao gót trong tay hơn. Mắt thấy tên đàn ông kia đã tìm thấy đèn pin, Cung Muội Muội tức đến mức cầm lấy gót giày đập mạnh vào đầu hắn.

Tên đàn ông đau đến mức gào lên vài tiếng, sau đó, dù sao hắn cũng là người từng trải qua huấn luyện ở xã hội đen, tay chân vẫn rất lưu loát. Không chờ Cung Muội Muội tập kích lần nữa, tay hắn đã thô lỗ túm lấy quần áo của Cung Muội Muội, muốn ấn cô lên tường.

Cung Muội Muội cũng đã học được chút võ phòng thân của con gái, vào thời khắc kinh hoảng này, cô lấy đầu gối húc mạnh lên, đồng thời cũng dùng giày cao gót trong tay đập mạnh vào đầu hắn.

Hắn ôm đầu kêu vài tiếng rồi chửi, rất rõ ràng, cô đã chọc giận hoàn toàn tên đàn ông này.

"Con ranh con, hôm nay mà tao không làm được mày thì tao không phải là đàn ông nữa." Hắn gầm lên, bổ người qua muốn ấn cô xuống đất.

Cung Muội Muội bị dọa không thốt nên lời. Cô biết, vào những lúc thế này, lên tiếng sẽ làm đối phương biết vị trí của mình, tuy tim cô đã muốn nhảy ra ngoài đến nơi, thế nhưng vẫn ngậm chặt miệng. Cô vội sờ soạng tìm hướng cửa ra vào, vừa sờ đến cửa, đột nhiên tay cô lại sờ phải một người. Cô bị dọa tới phát run lùi về sau, đằng sau là bậc cửa, thiếu chút nữa cô đã bị ngã. Mà vào lúc thời khắc nguy cấp như vậy, người đàn ông trước mặt lập tức duỗi tay ra ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng.

"A!" Cô định đập giày cao gót vào người đối phương, nhưng ngay giây sau, cánh tay đang giơ lên của cô được một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Mà khi Cung Muội Muội sợ đến mức muốn giãy dụa, bên tai, đột nhiên một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên: "Muội Muội, là anh!"

Cô tưởng như đang mơ vậy, Cung Muội Muội trừng lớn mắt, cô ném giày, hai tay giơ ra như người mù, lập tức sờ soạng khắp mặt người đàn ông, "Lương Thành, là anh sao?" Em không nằm mơ chứ? Là anh sao?"

Vốn là ngục giam chẳng có chút ánh sáng nào, giờ phút này, trừ phi là người có thị lực hơn người ra mới có thể nhìn thấy một chút bóng dáng mờ mờ, còn thị lực vốn chẳng tốt như Cung Muội Muội hai mắt vẫn tối thui.

Chỉ có thể sờ soạng tới, dù chỉ là sờ, cô cũng có thể ngay lập tức nhận ra hắn. Gương mặt của hắn, mỗi một đường nét của hắn đều khắc sâu trong linh hồn cô.

"Là anh." Giọng của Dạ Lương Thành vô cùng khàn, cánh tay dài của hắn ôm chặt lấy eo cô, vững vàng đem cô ôm vào lòng bảo vệ.

Trong nháy mắt từng giọt lệ của Cung Muội Muội tràn khỏi mi, anh ấy tới rồi, anh ấy đã tới rồi. Cô chôn mặt vào lồng ngực rộng lớn của hắn, hít hà mùi hương quen thuộc, cảm nhận độ ấm của hắn.

Mà vào lúc này, ở cánh cửa đằng sau, tiếng gào đau đớn của tên đàn ông truyền tới, "Con đàn bà chết tiệt."

Cung Muội Muội run rẩy cả người, cô càng rúc sâu vào lòng Dạ Lương Thành hơn, thở gấp nói, "Lương Thành..."

Mà hiện giờ ánh mắt của Dạ Lương Thành như quỷ Tu La nhìn chằm chằm tên đàn ông kia. Vừa rồi khi hắn xông vào đã nghe thấy tiếng động bên trong, chỉ là Cung Muội Muội vẫn luôn không phát ra tiếng, vì vậy, hắn cũng không biết cô gái này có phải người yêu mình hay không, hay là người khác bị nhốt ở đây.

Nhưng hiện giờ, hắn mới biết rằng người mà gã đàn ông kia muốn ức hiếp chính là người con gái của hắn, trong khoảnh khắc, trong hắn bừng lên một loại tức giận muốn xé xác người này ra thành hàng nghìn mảnh.

Thế nhưng, hắn phải mau chóng đem cô ra ngoài, bởi vẫn chưa rõ nơi này còn ấn giấu những nguy hiểm gì. Hắn móc ra khẩu súng bên mình, bắn thẳng vào gã đàn ông kia.

Mà Cung Muội Muội hiện giờ đã chẳng còn chút sức lực nào, cô mềm oặt ngã vào lòng Dạ Lương Thành, ngoại trừ việc ôm chặt lấy hắn, đến đứng cô cũng không làm nổi.

Dạ Lương Thành cúi người ôm chặt cô, giờ khắc này, chỉ có nhiệt độ ấm áp của cô trong lòng hắn, tim của hắn mới thực sự hạ xuống được. Hắn khẽ hôn lên trán cô, "Anh đưa em ra."

"Vâng!" Cung Muội Muội ở trong lòng hắn, yên tâm đáp lại một tiếng.

Hiện giờ cách duy nhất để cô cảm thấy ấm áp, chỉ có thể là dán chặt vào người đàn ông này.

Biệt thự bị tập kích, một thuộc hạ của Lý Nhuệ trốn vào góc tối, hắn vội vã gọi cho Lý Nhuệ: "Đại ca, tên bộ đội đặc chủng đó tới rồi, hắn đem rất nhiều người tới, giết hết các anh em của chúng ta rồi, em nên làm sao đây?"

"Vậy thì cho bọn nó chút trò hay để xem đi, cậu biết làm thế nào rồi đấy."

"Thế nhưng... vậy thì sẽ phá hủy biệt thự của anh mất."

"Tôi còn muốn giết mấy tên cản trở mình hơn, mau đi làm đi." Lý Nhuệ tức giận quát một tiếng.

"Vâng!" Tên thuộc hạ này cắn răng đáp một tiếng, "Công tắc ở sau em rồi."

"Vậy mà còn không ấn đi." Lý Nhuệ ra lệnh.

Hắn không ngờ rằng Dạ Lương Thành vậy mà đã trở về rồi, hơn nữa còn một đường giết tới biệt thự của hắn. Nơi đó hắn sắp xếp tận hơn hai mươi người đã chết cả rồi sao? Mà cũng đáng chết, nuôi phí công, nuôi đám thuộc hạ này cũng tốn chẳng ít.

Dạ Lương Thành không chết, vậy thì hắn sẽ mãi quấn lấy mình như âm hồn, vì vậy, hắn nhất định phải chết.

Tên thuộc hạ kia mở hộp bảo hiểm ra, ở cạnh có một nút ấn màu đỏ, đây là hệ thống nổ được cài ở phía dưới biệt thự, chỉ cần ấn nút này, cả tòa biệt thự rộng lớn này sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Tên đàn ông này nghĩ tới cảnh những người anh em của mình vừa bị bắn chết, đôi tay hắn nhuốm máu, hàm răng nghiến chặt, tàn nhẫn ấn xuống cái nút đó.

Có ba mươi giây đếm ngược, đây chính là thời gian để chạy trốn, hắn vừa ấn xong liền chạy vội ra ngoài biệt thự.

Dưới tầng hầm, Dạ Lương Thành ôm chặt lấy Cung Muội Muội chạy như bay lên cầu thang, từng bước từng bước dài, mà vào lúc này, hắn nhạy cảm nghe thấy tiếng của hệ thống nổ, tim hắn đột nhiên bị đè ép vô cùng.

Hắn ôm Cung Muội Muội chạy như điên lên lầu, chạy đến cửa, hắn hô to: "Mau rút, có hệ thống nổ..."

Người của hắn và Cung Dạ Tiêu đã tiêu diệt sạch bọn thuộc hạ kia ở trong các phòng, vào giờ phút này, đều đã rút ra ngoài bãi cỏ, nhìn thấy Dạ Lương Thành ôm Cung Muội Muội vẫn đang chạy từ cửa biệt thự ra, hô hấp của Cung Dạ Tiêu cũng như muốn ngừng lại vài giây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.