Chương trước
Chương sau
Lần gặp gỡ khó xử

Trình Li Nguyệt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ. Tịch Phong Hàn quả thật là một người xuất sắt, bất kể là khí chất bên ngoài đều mang vẻ hoàng gia cao quý.

“Anh Tịch, chào anh.” Trình Li Nguyệt ngồi xuống trước mặt anh ta.

Ánh mắt Tịch Phong Hàn nhìn vào đôi mắt sâu và vẻ cuốn hút của cô, “Chào em”

Điều Trình Li Nguyệt quan tâm nhất là vấn đề bản thảo của cô. Cô đi thẳng vào vấn đề và hỏi, “Anh Tịch, không biết mẹ của anh có đánh giá như thế nào về bản thảo của tôi”

“Cô Trình có vẻ rất bận nhỉ?” Tịch Phong Hàn hơi nhắm mắt, mỉm cười nhìn cô.

Trình Li Nguyệt nhìn đôi mắt của người đàn ông, nhất thời không biết nói dối ra sao bèn cười lắc đầu nói, “cũng không phải bận lắm”

Tịch Phong Hàn cười “Nếu đã không bận gì, vậy chúng ta có thể vừa uống cafe vừa nói chuyện chứ?”

“Được ạ” Trình Li Nguyệt đành cười và nhận lời.

Nhân viên phục vụ đem menu tới. Trình Li Nguyệt không gọi cafe mà gọi 1 cốc trà. Bình thường lúc rảnh rỗi cô thường không thích uống cafe.

Trong lúc đợi Tịch Phong Hàn lựa chọn đồ uống, nhân viên phục vụ hơi đỏ mặt, có chút căng thẳng.

Sau khi chọn xong, Trình Li Nguyệt ngước mắt lên, lại bắt gặp đôi mắt đang nhìn cô phía trước. Tịch Phong Hàn vẫn đang nhìn cô.

Điều đó khiến cô có chút ngại ngùng, đánh mắt nhìn xuống. Cô bắt đầu nghĩ, có phải hôm nay mình mặc nhầm quần áo hay sao? Hoặc là có gì đó dính trên mặt mình thì phải?

Tịch Phong Hàn cười nói “Cô Trình, xin thứ lỗi cho tôi hơi bất lịch sự”

Trình Li Nguyệt lại cảm thấy xấu hổ. Cô đành nhìn đáp lại đôi mắt đang nhìn vào mình kia. Cô tò mò hỏi “Anh Tịch, có phải tôi có gì không đúng không, khiến anh cứ nhìn mãi như vậy?”.

“Không, là vì tôi thấy chúng ta có một duyên phận đặc biệt.” Tịch Phong Hàn khẽ cười.

Trình Li Nguyệt nhấp nháy mắt “Duyên phận đặc biệt gì vậy?”

Cô không phải là cô gái thích đùa giỡn, không chấp nhập bất cứ người đàn ông nào chêu ghẹo mình.

“Một loại duyên phận mà tôi không biết nói thế nào. Nói chung luôn cảm thấy như thể chúng ta từng gặp nhau trước đây hoặc kiếp trước từng gặp nhau”. Tịch Phong Hàn nói vài câu có vẻ khó hiểu.

Trình Li Nguyệt càng cảm thấy kỳ lạ. Cô chớp mắt, “Tôi hình như chưa từng gặp anh, vì với một người xuất sắc như anh, tôi chắc chắn sẽ không thể quên được.”

Tịch Phong Hàn đánh lông mày, cảm giác như được khen nên thấy vui “Trong mắt cô, tôi thuộc loại xuất sắc ư?”

Trình Li Nguyệt nói thật, đương nhiên, anh ta là khách hàng, còn biết nói làm sao nữa? Phải chú ý tới cảm xúc của khách hàng là điều đương nhiên thôi!

“Đương nhiên! Anh Tịch trẻ trung, tài giỏi, là mẫu người xuất sắc”

Tịch Phong Hàn cười, ánh mắt ánh lên vẻ ấm áp lạ thường. Rõ ràng nhìn bề ngoài anh ta có một phong thái uy nghiêm quý phái không dễ gần. Thế nhưng ánh mắt anh ta nhìn Trình Li Nguyệt lại vô cùng dịu dàng.

Trình Li Nguyệt bị ánh mắt ấy làm cho cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô nói với Tịch Phong Hàn, “Anh Tịch, anh hãy nói trước xem, mẹ anh đánh giá bản thảo của tôi ra sao! Để tiện cho tôi sửa đổi.”

“Không cần sửa đâu. Mẹ tôi rất hài lòng với thiết kế của cô. Bà ấy khen thiết kế của cô rất lộng lẫy”

“Thật không?”. Trình Li Nguyệt nhìn anh ta, đôi mắt lộ rõ niềm vui. Cái cảm giác được khách hàng đánh giá cao thật là vui sướng.

Tịch Phong Hàn gật đầu “Thật! Tôi không lừa cô.”

Trình Li Nguyệt thấy vui hơn nhiều, nhìn anh ta nói, “Lần này tôi mời”

“Không, sao có thể để cô mời được? Là tôi hẹn gặp cơ mà.”

“Không, anh là khách của tôi, nên là tôi mời mới phải.”

“Cô đã nói thế, nghĩa là cô muốn về?” Tịch Phong Hàn hỏi với ý hơi hụt hẫng.

Trình Li Nguyệt hơi bất ngờ. Quả thật cô đang muốn rời đi.

Phía sau cánh cửa kính, Giản Vân đã chụp mưới mấy bức ảnh, còn ghi lại một đoạn video. Từ video có thể thấy Tịch Phong Hàn và Trình Li Nguyệt nói chuyện rất vui vẻ.

Giản Vân thấy rằng đã đến lúc xuất hiện. Cô cất điện thoại, sau đó giả vờ bước vào quán như một vị khách. Khi từ ngoài cửa bước vào, cô đi thẳng tới trước quầy gọi đồ uống.

Lúc cô bước vào, Trình Li Nguyệt đã nhìn thấy bóng dáng của cô. Cô cười ngạc nhiên, “Đồng nghiệp của tôi”

Tịch Phong Hàn quay sang nhìn Giản Vân, “Có phải người lần trước tới cùng cô phải không?”

“Đúng thế!” Trình Li Nguyệt cắn môi, tự nhủ thế là xong rồi. Không ngờ bị Giản Vân bắt gặp ở đây. Chỉ cần cô ấy quay người lại là sẽ bắt gặp họ.

Quả nhiên Giản Vân quay đầu lại. Cô nhìn thấy Trình Li Nguyệt và đồng thời nhìn thấy cả Tịch Phong Hàn.

Cô làm ra vẻ ngạc nhiên, vừa cười vừa bước tới, “Li Nguyệt, sao cô lại ở đây?”

Ánh mắt sắc bén của Tịch Phong Hàn hướng về biểu cảm của Giản Vân. Không hiểu sao, anh thấy biểu cảm của Giản Vân lúc này trông thật giả tạo.

“Anh Tịch! Hóa ra anh cũng ở đây! Còn nhớ tôi không?” Giản Vân lập tức tự giới thiệu mình, “Tôi là Giản Vân, lần trước chúng ta từng gặp nhau. ”

Tịch Phong Hàn gật đầu cười nói, “Đương nhiên là nhớ”

“Tôi thích một loại cafe ở đây. Lúc rảnh tôi đều tới đây mua về, không ngờ lại gặp hai người. Thật là trùng hợp quá. Tôi ngồi cùng được không?” Giản Vân nhìn về phía Tịch Phong Hàn.

Tịch Phong Hàn gật đầu, bày tỏ ý không có vấn đề gì.

Trình Li Nguyệt cảm thấy hơi khó xử. Cô nghĩ lúc này chắc chắn Giản Vân đang rất căm giận mình.

“Anh Tịch, không biết anh có ý kiến gì về thiết kế của công ty chúng tôi không?” Giản Vân ngồi xuống và bắt đầu nói chuyện.

“Tôi đã nói với Cô Trình rồi. Chúng tôi rất hài lòng với thiết kế của công ty bên cô”. Tịch Phong Hàn nói xong, biểu cảm có vẻ chuyển sang hơi lạnh lùng, không còn vẻ ấm áp, dịu dàng như khi nãy nói chuyện cùng Trình Li Nguyệt.

Lúc này, vệ sĩ phía sau Tịch Phong Hàn cầm điện thoại mang tới, “Thiếu gia, có điện thoại”

Tịch Phong Hàn lập tức ra hiệu, “Tôi đi nghe điện thoại một chút”

“Vâng, anh cứ tự nhiên” Trình Li Nguyệt cười nói.

Tịch Phong Hàn đứng rời ra khỏi chỗ ngồi, Trình Li Nguyệt lập tức quay sang giải thích với Giản Vân, “Giản Vân, tôi xin lỗi. Cô đừng hiểu nhầm, không phải tôi cố tình giấu cô đi gặp Anh Tịch đâu.”

Sắc mặt của Giản Vân có chút phức tạp, “Tôi sẽ không trách cô, rốt cuộc thì cô mới là nhà thiết kế của anh ấy”

“Cảm ơn cô đã hiểu cho. ” Trình Li Nguyệt thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Thế nhưng Giản Vân có thực sự tha thứ hay không. Chắc chắn là không, vì cô ta đố kỵ. Tại sao Tịch Phong Hàn chỉ hẹn cô ta? Ngoài việc là nhà thiết kế ra, phải chăng cô ta đã ngấm ngầm tìm cách quyến rũ Tịch Phong Hàn hay không?

Rốt cuộc, cái cách mà cô ta quyến rũ, đôi khi chỉ là một cái nhìn, một nụ cười là đủ để mê hoặc.

Có thể, Trình Li Nguyệt đã quyến rũ Tịch Phong Hàn trong lúc cô không chú ý. Giống như khi này, tại sao không khí giữa họ lại gần gũi như vậy, Tịch Phong Hàn tại sao cười với cô ta một cách dịu dàng như thế?

Giản Vân hỏi một câu với ý trách cứ, “Li Nguyệt, cô hẹn gặp riêng khách hàng nam giới như thế này có vẻ không đúng lắm! Cô không sợ Cung Dạ Tiêu ghen hay sao? ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.