Trình Ly Nguyệt cảm thấy anh đang nhìn mình, cô bỗng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, lúc này cô mới tự hỏi, mình đứng bên cạnh anh ta làm gì?
"Muộn rồi, đi ngủ thôi." Trình Ly Nguyệt quay đầu định đi.
Cung Dạ Tiêu đột nhiên giơ tay kéo tay cô lại, Trình Ly Nguyệt có phần hoảng loạn quay đầu nhìn anh.
"Ở lại với tôi một lát." Giọng anh vô cùng trầm, ngữ khí công cứng nhắc mạnh mẽ như thường ngày, dường như có đôi chút khẩn cầu.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, thường ngày anh vẫn luôn ở vào thế của kẻ mạnh, hiếm khi cầu xin người khác thế này, lời từ chối cô đang định nói ra lập tức bị cô nuốt lại. Cô chỉ khẽ rút bàn tay đang bị anh nắm ra, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ phòng bị đứng bên cạnh anh.
Có điều như vậy đối với anh mà nói đã đủ rồi. Chí ít bây giờ cô đang thử đứng bên cạnh anh, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với anh. Đứng được vài phút, Cung Dạ Tiêu không hề nói gì, Trình Ly Nguyệt bỗng cảm thấy bối rối, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh kêu tôi đứng đây ngẩn người cùng anh sao?"
Tâm trạng của Cung Dạ Tiêu vẫn đang trong trạng thái phức tạp, bất ngờ bị cô nói xen vào một câu anh lập tức bật cười.
Trình Ly Nguyệt nhíu mày định bụng bỏ đi. Bởi vì cô buồn ngủ rồi... Cung Dạ Tiêu bất ngờ kéo tay cô lại, dựa lưng cô vào cửa kính, khi lưng cô dựa vào cửa kính cô liền giơ tay ra ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2687676/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.