Lam Tinh nở nụ cười mang theo một chút hưng phấn rồi hỏi: "YY, đứa bé đã được mấy tháng rồi? Mấy tháng rồi mà nhìn không ra vậy? Đứa bé mới được hơn một tháng, có đúng không? Dường như Lam Tinh hy vọng đứa nhỏ này càng lớn càng tốt.
Cổ họng Lam Cảnh Y hơi nghẹn lại. Cô vốn vừa định nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lam Tinh, cô đột nhiên phát hiện, nếu thật sự có một đứa bé thì đứa bé này sẽ là động lực để Lam Tinh tiếp tục sống: "Mẹ, con mới biết mấy ngày trước, con còn chưa nghĩ có nên hay không..."
"Mẹ mặc kệ, dù sao thì nếu con không muốn đứa nhỏ này thì mẹ muốn. Đứa nhỏ này nhất định rất đáng yêu..."
Nghe Lam Tinh vừa ăn cơm vừa lải nhải nói, Lam Cảnh Y cũng không muốn làm tiêu tan sức sống mới có ở trên người Lam Tinh. Quên đi, đi được tới đâu hay tới đó, có rất nhiều chuyện xảy ra thông thường đều là do ngoại cảnh tác động. Cuối cùng, Lam Tinh vẫn ngoan ngoãn ở lại bệnh viện. Khi Lam Cảnh Y kéo cơ thể mệt mỏi đi ra khỏi cửa bệnh viện, ở phía sau có một cái bóng thật dài đè lên bóng cô, cứ vừa theo cô đi vừa dừng lại, chồng chéo lên nhau rồi lại tản ra. Cô cứ như vậy mà nhìn về phía hai cái bóng tách ra rồi lại quấn quýt, quấn quýt rồi lại tách ra. Đi được tầm năm sáu phút trên đường, cô đột nhiên dừng lại. Lúc cô xoay người, đã đi khá xa bệnh viện rồi, đầu đường cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758509/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.