“Giang Quân Việt, tôi muốn mượn anh một triệu.” Nợ một trăm đồng cũng là nợ, nợ một triệu cũng là nợ, thế thì có thể mượn được bao nhiêu thì mượn đi, mượn rồi trả, tương lai cô vẫn không nợ anh.
“Không cho mượn.”
“Tôi viết giấy vay nợ, tôi xin cam đoan tương lai nhất định sẽ trả cho anh.” “Không cho mượn.”
“Này, mẹ của tôi còn ở trong bệnh viện, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Lam Cảnh Y, đây là thái độ vay tiền của cô sao?” Giang Quân Việt chống cằm, ánh mắt sâu sắc lười biếng liếc nhìn Lam Cảnh Y, đến chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Người ta nói rằng không chiếm được mới là tốt nhất, nhưng anh đã chiếm được rồi mà?
Giờ lại không muốn buông tay, hay như Lạc Khải Giang nói, người đàn ông tuyệt đối không thể tách khỏi người phụ nữ, anh chỉ muốn coi cô là công cụ giải quyết sinh lý thôi, anh có thể coi cô như lựa chọn tốt nhất trong một trăm người. Cô lại còn muốn bò lên đầu anh, hét vào mặt anh.
“Bốp” Lam Cảnh Y quẳng đũa trong tay lên trên bàn, đứng lên xoay người đi về phía cửa: “Tiền tôi nợ anh tôi sẽ trả, nhưng mà xin anh sau này đừng quấy rầy tôi và mẹ tôi, cảm ơn.”
Không mượn được thì thôi, cô nghĩ cách khác, Lục Văn Đào đáng chết, nếu không vì anh ta thì cô đã sớm tìm được công việc tốt rồi.
“Lam Cảnh Y, cơm của mẹ cô...” Giang Quân Việt chỉ đứng lên một lúc rồi lại ngồi xuống, anh nhìn bóng lưng Lam Cảnh Y, đoán chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758508/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.