Mặc dù trời mưa rất nhỏ, nhưng không khí lại vô cùng lạnh giá. Lam Cảnh Y nấu một nồi mì trứng gà, hơi nóng bốc lên thơm ngào ngạt, Bé Ngoan nép mình nằm dưới chân ngửa đầu nhìn cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Bỏ bát mì xuống, cô vội chạy vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai cái dăm bông nhét vào lò nướng, chờ khi nào cô ăn xong mì thì dăm bông cũng đã nướng chín, càng thơm ngon. Khi ném dăm bông cho Bé Ngoan, cô cảm thấy thần kinh mình rối loạn hết lên, tự đi ăn mì trứng gà, rồi lại vứt dăm bông cho Bé Ngoan. Nhưng Bé Ngoan lại đáng thương hơn cô rất nhiều, cô có thể tự ăn, còn Bé Ngoan thì lại chẳng có gì. Bé Ngoan vội ăn sạch hai cái dăm bông, nó mở đôi mắt to tròn hào hứng nhìn cô.
Hai cái dăm bông đã mua chuộc được Bé Ngoan, cũng lời thật.
Bỗng nhiên cô ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông đã được tắm rửa sạch sẽ của Bé Ngoan, rất mềm mượt, khiến cho Lam Cảnh Y vô cùng hài lòng: “Ngoan, buổi tối hôm nay em ở nhà một mình, chị ra ngoài đi dạo một lát, không biết bao giờ quay lại, em ngủ trước nhé!” Cô dịu dàng nói rồi vội vàng vào phòng thay quần áo, Bé Ngoan thấy vậy đi theo sau cô. Cô và nó đều là những sinh vật nhỏ bé bị cả thế giới này lãng quên, vì thế cần dựa vào nhau mà sống.
Sau khi thay quần áo, cô lại bế Bé Ngoan lên, áp sát nó vào trong lòng, khẽ thì thầm: “Ngoan, chị đi nhé!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758474/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.