Đang nghe điện thoại, đôi mắt đen láy của Giang Quân Việt lại liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Cảnh Y. Khuôn mặt cô vô cùng trong sáng, nếu không phải do anh biết rõ thì làm sao có thể nghĩ rằng cô lại là cô gái xấu xa đã đổ thuốc xổ đó chứ. Tuy nhiên anh vẫn tin tưởng cấp dưới của mình.
Ngón tay khẽ chạm nhẹ lên đôi môi trên khuôn mặt nhỏ bé kia, dường như có thể cảm nhận được sự mềm mại trên đôi môi của cô. Đêm hôm đó, anh đã hôn cô, môi cô… Ừm… Hình như không hề khiến người khác chán ghét: “Mẹ, con chưa tra ra, khi nào tìm được con sẽ báo với mẹ sau.”
“Quân Việt, cấp dưới của con vô dụng đến thế sao? Có mỗi một người phụ nữ thôi mà tìm mãi vẫn không ra.” Hạ Chi Linh hơi khó chịu, từ khi nào con trai bà lại ngốc thế chứ, bà vô cùng tức giận. Hạ Chi Linh bà lại bị thua thiệt lớn thế sao, nếu mọi người mà biết thì cái danh bà Giang cũng không cần phải lăn lộn ở thành phố T này nữa rồi.
“Được rồi mẹ, để tự con tra chả nhẽ lại không tìm được sao? Mẹ bớt giận đi, chiều đi spa, buổi tối thì gọi mấy bà bạn bài của mẹ đến, con cũng về sớm chơi mạt chược với mẹ, được không?”
“Được được, Quân Việt con mà nói không giữ lời, ngày mai mẹ bắt con đi xem mắt đó.” Đây là đứa con cục cưng của Hạ Chi Linh, bà biết thừa anh sợ nhất là đi xem mắt. Mà bà lại rất thích khoe khoang con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758473/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.