Lục Văn Đào dẫn Mạch Tiểu Tuyết nghênh ngang rời đi.
Lam Cảnh Y đứng trong phòng khách rộng rãi nhớ lại khi còn bé, cô ước lớn lên có thể gả cho một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền, cho cô sống trong một ngôi nhà rộng lớn, cho cô tiền tiêu không hết. Lúc ấy cô vì thực hiện ước mơ nên đã kết hôn, nhưng đến bây giờ cô mới biết, thật ra ước mơ khi còn nhỏ của cô thật nực cười, trên đời làm gì có người đàn ông nào hoàn mỹ như thế chứ?
Người đàn ông trong bức ảnh cưới treo trên tường đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn ngập tình cảm, nhưng bây giờ, người anh ta nhìn là Mạch Tiểu Tuyết chứ không phải cô.
Tất cả mọi thứ ở đây đều do chính tay cô lựa chọn, mọi thứ lúc đầu đều chứa đầy tình cảm và mong đợi của cô đối với căn nhà này, nhưng những gì cô nhận lại hôm nay lại là sự lạnh nhạt đến tận xương tủy.
Lam Cảnh Y đi tắm rồi thay một bộ quần áo mới, cô không nghĩ sẽ ở lại căn nhà này thêm nữa, nên lập tức lấy thẻ, đổi một cái túi rồi đi ra ngoài.
Cô phải đi tìm luật sư, tìm hiểu kỹ xem phải làm thế nào để ly hôn, cảm giác sống trong lồng giam bằng vàng không vui vẻ chút nào. Bây giờ chỉ cần có thể hít thở không khí trong lành, thà ở trong một căn nhà tranh dột nát cô cũng bằng lòng.
“Cô Lam, thật ra tình huống của cô rất đơn giản, chỉ cần cô có thể bắt quả tang chồng cô ngoại tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.