Giọng nói của Mạch Tiểu Tuyết nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo sự yếu ớt khiến người khác nghe đều cảm thấy thương tiếc.
Bàn tay đang mở cửa bỗng dừng lại, Lam Cảnh Y từ từ quay đầu, cô nhớ rõ ràng là cô đẩy Mạch Tiểu Tuyết nhưng một cái đẩy ấy vốn dĩ vô dụng, không có khả năng khiến người khác bị thương được.
Nhưng bây giờ Mạch Tiểu Tuyết lại gọi điện cho Lục Văn Đào, nói rằng cô ta đau bụng.
“Em đang… Em đang ở cửa nhà anh, Văn Đào, Cảnh Y, cô ấy không cố ý, khuya khoắt rồi anh còn đi nên em sợ anh đã xảy ra chuyện gì, vì vậy không nhịn được mới tới tìm anh. Kết quả là… Vừa rồi gặp được cô ấy… Cô ấy lại…”
Sắc mặt Lục Văn Đào tái xanh: “Chờ tôi.”
Xe mới đi cách khu chung cư không xa, anh ta quay ngược đầu xe chạy trở về, đã biết trước Mạch Tiểu Tuyết ở trước cửa nhà mình nên anh ta lập tức đi đến.
Ở cửa ra vào, Mạch Tiểu Tuyết vẫn còn ngồi trên sàn nhà, không có một chút ý định muốn đứng lên, Lam Cảnh Y cắn răng một cái, cô quen rồi, thật sự đã quen với việc bị người khác hiểu lầm nên lúc này cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện nói: “Cắt.”
Cô vặn khóa cửa, bước nhanh đi vào trong nhà rồi lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Hãy tha thứ cho cô, cô thật sự không có cách nào đối xử ôn hòa với người cướp chồng mình, cô không bao dung như vậy.
Lục Văn Đào nhanh chóng trở lại, thật ra anh ta lái xe đi chưa xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758466/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.