Cô không biết câu trả lời, nhưng cô biết nếu như sống trong cùng một thành phố với anh mà không gặp được, loại đau khổ này càng dày vò hơn, nếu vậy thì thà không nhìn thấy còn hơn.
Thì ra, mẹ cô đã sớm dự định tốt cho hai mẹ con rồi, ngược lại là cô đã lo lắng dư thừa: “Mẹ, con đi với mẹ.”
“Đi nói với Quân Việt một tiếng đi, dù sao cũng vẫn phải về, chẳng qua là tạm thời xa nhau mà thôi. Con gái, nhớ nói với cậu ta đấy, có nghe thấy không?”
Lam Cảnh Y đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Lam Tinh, chẳng biết sao cô lại có cảm giác Lam Tinh có chuyện gì đó giấu cô. Cô muốn hỏi, nhưng nhìn Lam Tinh không ngăn được nước mắt, cuối cùng cô đành nhịn xuống.
Cứ để cho đáy lòng mẹ giữ lại một khoảng lặng chỉ thuộc về một mình bà đi.
Nhưng người mà Lam Cảnh Y rời khỏi khách sạn đi gặp lại không phải là Giang Quân Việt mà là Giản Phi Ly.
Quán bar sôi động, đã lâu rồi chưa tới, mới vừa bước vào trong quán bar, cô đã bị một mùi nồng nặc quen thuộc vây quanh. Ánh mắt đảo qua nhìn khắp nơi cũng không thấy Giản Phi Ly đâu, cô mới nhận ra là mình đến sớm hai mươi phút, thật đúng là quá sớm mà.
“Anh đẹp trai, tôi muốn pha chế rượu.” Đưa tay vỗ vai anh chàng đẹp trai ở sau quầy bar, đã lâu không pha chế, lần đó cũng nhờ pha chế rượu mà cô mới gặp được Giang Quân Việt. Thật giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171623/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.