“Y Y, ăn một chút gì đi, con còn đang mang thai đấy.” Lam Tinh đưa cơm qua, cô lại lắc đầu, không muốn ăn. Bây giờ cô không dám ăn gì cả, làm sao cô có thể bị tiêu chảy được?
Không thể, cô không thể bị tiêu chảy.
“Y Y, vậy thì uống nước đi, bác sĩ nói con không ăn không uống thì thân thể sẽ không thể chịu được, con không vì mình thì cũng phải vì hai đứa con mà suy nghĩ lại chứ.” Lam Tinh đã biết chuyện cô có thai, bà cũng rất vui mừng, người có tuổi ai mà chẳng hy vọng sẽ được bế cháu sớm một chút chứ, đây cũng chính là thứ tình thân gần gũi nhất.
“Y Y, nếu con với đứa nhỏ mà xảy ra chuyện gì không hay vậy thì mẹ cũng không muốn sống nữa, mẹ cũng không muốn sống nữa đâu.” Lam Tinh nóng nảy, đối mặt ánh mắt dại ra của Lam Cảnh Y, bà thật sự hơi lo lắng.
Trong lòng Lam Cảnh Y giật mình, cả người cũng dần dần tỉnh táo lại, ngay sau đó, cô gọi điện thoại cho Giang Quân Việt lần nữa, lần này người nghe lại là Hạ Chi Linh: “Lam Cảnh Y, Quân Việt không dễ gì mới tốt lên, cô lại gọi tới làm ầm ĩ với nó nữa, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ, đừng bám lấy Quân Việt nhà chúng tôi nữa không được sao?”
Giọng nói tức giận bất bình như vậy giống như Lam Cảnh Y đã gây ra chuyện gì như tội ác tày trời, nhưng cô lại không hề tức giận: “Dì, cảm ơn dì đã nói cho tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171597/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.